TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 57

Anh nhìn cô kỹ hơn. Tóc cô xõa tung; anh không hình dung nổi một

người như Henry lại để tóc như vậy nếu cô định ra ngoài. Môi cô hồng lên
và hơi sưng, như thể vừa hôn vậy.

“Cô làm gì dưới sàn nhà thế?” anh hạ giọng.

“À, tôi vừa nói rồi đấy, tôi đến gọi ngài dậy...”
“Đừng đánh trống lảng, Henry. Cô đang làm gì dưới sàn?” Ít ra thì cô có

quyền được đỏ mặt. “Ồ, đó là một câu chuyện dài.”

“Hiển nhiên rồi,” anh kéo dài giọng, “Tôi có cả một ngày cơ mà.”

“Ừm, vâng, đúng thế.” Đầu óc cô quay cuồng, cho đến khi cô nhận ra

mình chẳng thể giải thích thế nào cho hợp lý được kể cả nói thật đi nữa.
Đời nào Dunford chịu tin mình đã hôn cô.

“Henry...” Giọng nói của anh không có vẻ gì đe dọa.
“Ồ!” cô ngập ngừng, dù sợ hãi nhưng vẫn quyết định nói sự thật và đối

diện với phản ứng đáng sợ của anh. “Tôi, ừm, tôi vào phòng để gọi ngài
dậy, và ngài, ừm, hình như đang ngủ mê.” Cô ngước nhìn anh, cầu trời cho
anh thấy giải thích thế là đủ.

Anh khoanh tay, rõ là đang muốn nghe tiếp.
“Ngài... tôi nghĩ ngài nhầm tôi với ai đó,” cô tiếp, cảm thấy mặt mình

đang nóng dần lên.

“Vì Chúa, nhầm với ai?”

“Ai đó mà ngài gọi là ‘cưng’.”
Cưng? Anh vẫn gọi Christine, người tình của mình đang ở London, như

thế. Một cảm giác khó chịu xuất hiện trong bụng anh. “Và chuyện gì đã xảy
ra?”

“À, ngài ghì cổ tôi và tôi ngã lên giường.”

“Và?”
“Chỉ thế thôi,” Henry nói vội, chợt nhận ra mình có thể tránh nói phần sự

thật còn lại. “Tôi đẩy ngài ra và làm ngài thức giấc, còn tôi thì ngã ra sàn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.