TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 61

Vậy là rõ. Anh không thể tin được là mình lại ngốc đến vậy khi không

nhận ra điều này sớm hơn. Tất nhiên Henry muốn thoát khỏi anh. Cô ấy đã
điều hành điền trang Stannage sáu năm. Cô ấy đã dốc một phần cuộc sống
hiện tại và phần tốt đẹp nhất của tuổi thơ cho mảnh đất này. Làm sao cô ấy
có thể chào đón một người hoàn toàn xa lạ, và chết tiệt, người đó lại có thể
đá cô khỏi nơi này nếu thích. Cô ấy chẳng có họ hàng gì với anh cả.

Anh phải có một bản sao di chúc của Carlyle để biết chính xác các điều

khoản liên quan tới cô Henrietta Barrett này nếu có.

Người luật sư đã đến báo cho anh về khoản thừa kế này... tên là gì nhỉ...?

Leverett... đúng rồi, Leverett nói rằng đang đợi bản sao của di chúc, nhưng
anh vẫn chưa nhận được trước khi đến Cornwall.

Cô gái đáng thương hẳn đã rất sợ hãi. Và tức giận nữa. Anh ngước lên

nhìn khuôn mặt không thể vui được của cô. Anh cược rằng cô ấy giận dữ
nhiều hơn là sợ hãi. “Cô rất thích ở đây đúng không?”

Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Giật mình bởi câu hỏi, Henry hắng

giọng trước khi trả lời, “Vâng, đúng thế. Sao ngài hỏi vậy?”

“Không có gì. Chỉ tò mò thôi. Nhìn mặt cô là thấy mà.”
“Thấy gì cơ?” cô ngập ngừng.
“Thấy cô yêu Stannage. Tôi vừa nhìn cô ngắm bình minh.”

“Ý ngài là...?”
“Ừm.” Và đó là mọi điều anh muốn nói. Anh quay lại bữa sáng và lờ cô

đi.

Henry lo lắng cắn môi dưới. Một tín hiệu xấu. Sao Dunford lại phải quan

tâm cô cảm thấy thế nào, trừ khi anh đang có kế hoạch dùng nó để chống
lại cô. Nếu anh muốn trả thù thì chẳng gì đau đớn hơn là đuổi cô khỏi ngôi
nhà thân yêu này.

Nhưng tại sao lại muốn trả thù cô chứ? Dunford có vẻ không thích cô,

anh có thể thấy cô khó chịu, nhưng chẳng có lý do nào để ghét cô cả. Hoàn
toàn không. Cô đang thả nổi trí tưởng tượng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.