TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 70

“Tôi không nghĩ dân Stannage sẽ thôi tôn trọng cô chỉ vì hành động của

tôi,” anh rít lên, “Cho dù chính hành động của cô đã khiến cô gặp rắc rối.”

“Ngài nói hành động của tôi là ý gì? Chính ngài đã đổ bùn vào giầy tôi,

ngài nhớ không.”

“Còn cô thì bắt tôi xúc phân!” Lần đầu tiên Dunford nói năng thô lỗ vậy

với phụ nữ. Việc cô làm anh tức giận nhường đấy thật đáng ngạc nhiên.

“Nếu ngài không muốn điều hành trang trại, ngài có thể lập tức trở về

London. Chúng tôi vẫn sống tốt khi không có ngài.”

“Vấn đề là ở đây, phải không? Henry bé nhỏ sợ tôi lấy mất đồ chơi của

cô ấy nên tìm cách tống cổ tôi đi. Tốt, để tôi nói với cô điều này, một cô gái
hai mươi tuổi chưa đủ để dọa tôi đi đâu.”

“Đừng ra vẻ với tôi,” cô cảnh cáo.
“Gì nào? Cô sẽ làm gì tôi nào? Cô có thể làm gì để hại tôi nào?”
Tức giận tột cùng, môi dưới của cô bắt đầu run lên. “Tôi sẽ... Tôi sẽ...”

Cô phải nghĩ đã. Không thể để anh thắng được. Anh có thể đá cô khỏi đây,
và việc chẳng có chỗ nào để đi còn không tồi tệ bằng việc sẽ không bao giờ
được nhìn thấy Stannage nữa. Cuối cùng, cô tuyệt vọng buột miệng, “Tôi
có thể làm mọi thứ! Tôi hiểu nơi này hơn ngài! Hơn bất kỳ ai! Ngài sẽ
không thể....”

Nhanh như chớp, anh lại vác cô lên, đi vào nhà kho và bấu chặt ngón tay

vào vai cô. Henry không sao thở nổi, cô không hiểu chuyện gì xảy ra, và
ánh nhìn chết chóc của anh khiến chân cô nhũn ra.

“Đừng sai lầm mà chọc giận tôi,” anh quát.
“Giờ ngài có giận đâu,” cô khàn giọng nói.

Dunford cười và thả cô ra, nghiêng mày nhìn cô trượt xuống. “Giờ thì

không,” anh nhẹ nhàng nói. “Tôi chỉ muốn thiệt lập một số nguyên tắc cơ
bản.” Henry há hốc miệng. Người đàn ông này điên rồi.

“Trước hết, sẽ không có những trò ranh ma, vặt vãnh để thoát khỏi tôi

nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.