TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 71

Cổ họng cô run lên. “Và không nói dối.”
Cô thở hổn hển.

“Và...” Anh ngừng lại nhìn cô. “Ôi Chúa tôi! Không được khóc.”
Cô khóc tu tu.
“Thôi nào đừng khóc nữa.” Anh lấy khăn mùi xoa ra nhưng thấy nó cũng

dính đầy phân nên lại cho lại vào túi.

“Đừng khóc, Henry.”
“Tôi chưa bao giờ khóc cả,” cô nức nở, nói không thành lời.
“Tôi biết,” anh nói khẽ, cúi xuống nhìn cô. “Tôi biết.”

“Hàng năm nay tôi có khóc đâu.”
Anh tin điều đó. Thật khó mà hình dung cảnh đó, ngay cả khi cô đang

khóc òa trước mặt anh. Henry rất mạnh mẽ, tự tin, không dễ dàng rơi nước
mắt. Và sự thật, chính anh là người khiến cô như vậy khiến anh thấy đau
lòng. “Bình tĩnh nào,” anh thì thầm, lúng túng vỗ vai cô. “Nào, nào. Ổn
rồi.”

Cô hít vào, cố nén tiếng nức nở nhưng không được.

Dunford quay cuồng nhìn quanh, giá có ai nói cho anh biết làm sao để cô

gái này ngừng khóc.

“Thôi đừng thế nữa.” Thật khủng khiếp.
“Tôi chẳng có chỗ nào để đi,” cô nức nở. “Không đâu cả. Và không có

ai. Tôi không có gia đình.”

“Suỵt. Ổn rồi.”
“Tôi chỉ muốn được ở lại đây,” cô sụt sịt. “Tôi chỉ muốn ở lại thôi. Thế

có xấu không?”

“Tất nhiên là không, cô gái thân mến.”

“Nơi này là nhà của tôi.” Cô ngước nhìn anh, đôi mắt xám bạc đầy nước

mắt. “Hoặc đã là nhà của tôi. Giờ thì nó là của ngài, và ngài có thể làm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.