TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 73

gây ra cho anh. “Tôi xin lỗi, Dunford. Tôi thực sự xin lỗi.”

Anh bỏ qua, không muốn làm cô cảm thấy tồi tệ vì những việc đã làm.

“Chưa có thiệt hại gì cả,” anh nhăn nhó nhìn xuống. “À, trừ quần áo của

tôi.”

“Ôi, Tôi xin lỗi.” Cô lại bật khóc, lần này còn khóc to hơn. Quần áo của

anh chắc phải đắt lắm. Đời cô đã bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp thế đâu. Cô
không nghĩ là các hiệu may ở Cornwall làm được.

“Làm ơn, đừng đổ lỗi cho mình, Henry,” anh nói, ngạc nhiên khi thấy

mình như đang cầu xin cô ấy đừng buồn. Từ khi nào cảm xúc của cô ấy lại
quan trọng với anh như thế? “Nếu sáng nay không có gì thú vị, ít nhất
chúng ta cũng có thể nói nó... tốt, và nếu chúng ta đã hiểu nhau hơn thì
quần áo của tôi hy sinh cũng đáng. Tôi không muốn tuần tới bị đánh thức
vào sáng sớm chỉ để được thông báo rằng tôi phải tự tay giết một con bò.”

Cô mở to mắt. Làm sao anh lại biết nhỉ?
Dunford nhận ra sự thay đổi của cô gái, nhăn mặt giải thích. “Cô đó, cô

gái thân mến ạ, có thể dạy cả Napoleon ấy chứ.”

Môi Henry run lên. Nước mắt vẫn chảy, nhưng cô đang cười. Anh đứng

dậy nói tiếp, “Nào, về nhà được chưa? Tôi đói lắm rồi.”

“Ôi!” Cô vừa nuốt xuống vừa nói. “Tôi xin lỗi.”
Anh tròn mắt. “Giờ thì cô xin lỗi về cái gì?”
“Vì đã bắt ngài ăn món cừu già kinh khủng đó. Cả cháo nữa. Tôi ghét

cháo lắm.”

Anh cười hiền. “Đây là một minh chứng cho tình yêu của cô với

Stannage nhỉ. Hôm qua cô đã ăn hết cả bát to đầy thứ lổn nhổn đó.”

“Tôi có ăn đâu,” cô thú nhận, “Tôi chỉ ăn có vài thìa thôi. Còn lại tôi đổ

vào bình lúc ngài không để ý. Giờ tôi phải về đổ nó đi đây.”

Anh bật cười. “Henry, cô chẳng giống ai mà tôi đã biết cả.”

“Tôi không biết thế có tốt không.”
“Vớ vẩn. Tất nhiên là tốt. Nào, giờ thì đi được chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.