TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 74

Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh rồi từ từ đứng dậy. “Simpy làm bánh quy

ngon lắm,” cô nói bằng giọng làm lành. “Bằng bơ với gừng và đường.
Ngon tuyệt.”

“Tuyệt. Nếu bà ấy không có sẵn thì chúng ta phải bắt bà ấy làm ngay một

mẻ. Tôi nói này, chúng ta không cần phải làm xong chuồng lợn nhỉ?”

Cô lắc đầu. “Tôi làm việc vào thứ Bảy, nhưng chủ yếu là giám sát. Tôi

nghĩ đám người làm cũng ngạc nhiên vì sáng nay tôi làm cùng họ.”

“Tôi thấy họ ngạc nhiên rồi. Hàm của Tommy há hốc tưởng như sắp rơi

xuống đầu gối ấy chứ. Và làm ơn nói với tôi là cô không thường xuyên dậy
sớm đấy chứ.”

“Không. Tôi chuyên ngủ nướng. Tôi chẳng làm được gì trước chín giờ

đâu, trừ khi bắt buộc phải dậy.”

Dunford gượng cười khi nhận ra trước đây cô đã quyết tâm thoát khỏi

anh đến mức nào. Henry phải muốn anh đi lắm mới chịu dậy lúc năm rưỡi
sáng. “Nếu cô cũng giống tôi, đều ghét cay ghét đắng những người quen
dậy sớm, thì chúng ta sẽ hợp nhau lắm đấy.”

“Tôi cũng hy vọng thế.” Cô cười run run khi họ bước vào nhà. Một

người bạn. Đó là những gì anh làm với cô. Thật kỳ diệu. Từ khi lớn lên cô
chẳng có người bạn nào cả. Cô có quan hệ rất tốt với những người giúp
việc, nhưng luôn có khoảng cách giữa người làm và chủ. Nhưng với
Dunford, cô có thể là bạn, cho dù họ có khởi đầu không tốt đẹp lắm. Vẫn
có điều khiến cô lăn tăn. Cô gọi khẽ tên anh.

“Gì thế?”

“Khi ngài nói là ngài không giận...”
“Ừ?”
“Thật không?”

“Tôi có bực chứ,” anh thừa nhận.
“Nhưng không giận?” Cô kêu lên tỏ vẻ không tin.
“Tin tôi đi Henry, khi nào tôi giận cô sẽ biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.