TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 69

khi cô kịp phản ứng, anh nhấc chân và đặt ủng lên quần cô, để lại một vết
bùn bẩn phía trước đùi.

Anh nghiêng đầu, chờ đợi màn trả đũa của cô.

Cô đã định bốc bùn ném vào mặt anh nhưng nhận ra Dunford có nhiều

thời giờ để phản ứng lại, hơn nữa cô lại chẳng đeo găng. Cô liếc sang trái
để đánh lạc hướng rồi giẫm nhanh cả bàn chân mình vào chân anh. Dunford
rú lên vì đau, “Đủ rồi đấy cô bắt đầu trước mà.”

“Có ngài ấy.”
“Cô bắt đầu từ trước khi tôi đến đây ấy, đồ mưu mô, ngang bướng...”

Cô tưởng anh sẽ gọi cô là chó cái, nhưng anh không làm vậy. Thay vào

đó, anh nhấc bổng cô lên, vác qua vai và bỏ đi.

Ngài không được làm thế, cô rít lên, đấm thùm thụp vào lưng anh.

“Tommy! Harry! Có ai không? Ngăn ngài ấy lại!”

Nhưng những người làm công đang xây tường vẫn bất động. Miệng há

hốc, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng không thể tin nổi đang xảy ra với cô
Henrietta Barrett, người mà hàng năm nay không ai lôi ra khỏi chuồng lợn
được.

“Hay chúng ta giúp cô ấy một tay,” Harry nói.
Tommy nhún vai, nhìn theo bóng họ khuất dần về phía bên kia đồi. “Tôi

không biết. Ngài ấy là ông chủ mới. Nếu ngài ấy muốn Henry đi thì tôi
nghĩ ngài ấy có quyền làm điều đó.”

Henry thì rõ là không đồng ý, bởi cô vẫn không ngừng gào thét. “Ngài

không có quyền làm thế!” Cuối cùng Dunford cũng thả cô xuống cạnh một
nhà kho nhỏ chứa nông cụ. May mà không ai nhìn thấy.

“Ồ!” giọng anh đầy vẻ hách dịch.
“Ngài có biết phải mất bao lâu mới có được sự tôn trọng của những

người ở đây không? Ngài biết không? Lâu lắm đấy, tôi đã nói rồi chứ. Một
thời gian dài với máu và mồ hôi. Giờ thì ngài phá hỏng hết rồi. Hỏng hết
rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.