TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 67

Chương 5

Hai giờ sau đó, anh thực sự chỉ muốn giết cô. Tuy nhiên, ngay cả khi bị

xúc phạm nặng nề, anh vẫn nhận ra điều đó là không thể, thế nên anh hài
lòng với việc xây dựng kế hoạch khiến cô đau khổ. Tra tấn thì quá thường,
anh quyết định như vậy, mà anh cũng chẳng có bụng dạ nào làm thế với
phụ nữ. Cho dù... Anh liếc nhìn con người trong cái quần ông túm kia. Cô
ta đang cười khi bê đá. Cô ấy cũng không hẳn là phụ nữ.

Anh lắc đầu. Phải có cách khác khiến cô ta đau khổ chứ. Như một con

rắn trên giường chẳng hạn? Người phụ nữ kỳ quặc này có khi lại thích rắn
cũng nên. Hay một con nhện? Chẳng phải ai cũng ghét nhện sao? Dunford
dựa vào xẻng, biết là mình hành động thật trẻ con nhưng anh chẳng quan
tâm.

Anh đang cố hết sức để thoát khỏi công việc kinh tởm này, không phải vì

nó nặng nề gì hay do mùi của nó... nói thế nào nhỉ, thật ghê tởm, không thể
chịu nổi. Chủ yếu là anh không muốn cô cảm thấy đã đánh bại anh.

Và cô đã đánh bại anh, con quỷ nhỏ đó. Cô đã khiến anh, ông chủ của cả

vùng này (kể cả là chủ mới đi nữa), phải đi xúc phân, nước tiểu và... chỉ có
Chúa mới biết là cái gì nữa. Anh gần như bị dồn vào chân tường, bởi nếu
không làm thì khác nào anh tự thừa nhận mình chỉ là một công tử London
bảnh bao, ẻo lả.

Anh đã rây phân ra khắp đường đi. Henry chỉ cho anh cách vun vào giữa.

“Ngài có thể làm mịn sau,” cô nói.

“Nhưng nó sẽ dây vào giầy của cô.”
Cô cười lớn. “Ôi tôi toàn làm thế.” Nghe trong giọng nói hàm ý cô đã

trải qua nhiều khó khăn hơn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.