TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 82

đó có nghĩa là cô sẽ khoác lên người một bộ đồ gớm ghiếc nào đó, anh thấy
khó mà gọi đó là váy được. Đưa tiền cho cô, dường như cô nhận ra chúng
rất xấu. Tuy nhiên, đưa nhiều tiền cho cô hơn nữa thì cô lại hành động như
thể chẳng có gì xảy ra vậy. Nếu không phải dần hiểu cô hơn qua mấy ngày
vừa rồi, anh đã chẳng dám nghĩ Henry chẳng để tâm đến trang phục của cô,
đành rằng nếu không phải đỉnh cao của thời trang, thì chí ít cũng phải đủ
hấp dẫn chứ.

Nhưng anh nhận thấy cách Henry tránh tự nhìn hình ảnh phản chiếu của

mình trong những tấm gương trang trí phòng khách. Và khi chẳng may
nhìn thấy, cô không giấu nổi cái nhăn mặt khó chịu.

Dunford nhận ra mình muốn giúp cô. Anh muốn mua trang phục cho cô,

dạy cô nhảy và cô hẳn sẽ rất đẹp. Anh muốn giúp cô rất nhiều.

“Lại ăn cắp rượu rồi?” giọng nói tinh nghịch của cô cắt ngang suy nghĩ

của anh.

“Nếu cô không nhớ thì đây là rượu của tôi, cô nàng tinh ranh ạ.” Anh

quay lại nhìn cô. Cô lại mặc tác phẩm hoa oải hương xấu xí một lần nữa.
Anh cũng không biết đây là cái váy dở nhất hay đẹp nhất mà cô có nữa.

“Cũng đúng,” cô nhún vai, “Vậy tôi có thể dùng một ít không?”
Anh im lặng rót mời cô một ly.
Henry nhấm nháp chút rượu. Cô đã có thói quen uống một ly với anh

trước bữa tối, nhưng chỉ một ly mà thôi. Cô đã biết tửu lượng của mình
không cao sau bữa tối hôm anh đến. Cô cho rằng mình sẽ nhìn anh suốt bữa
tối với đôi mắt nai nếu cô uống nhiều hơn một ly.

“Buổi chiều thú vị chứ?” Dunford chợt hỏi. Anh vừa có mấy tiếng

nghiền ngẫm tài liệu về đất đai một mình. Henry sẵn sàng để anh một mình
với đống giấy tờ đó, cô đã xem rồi và anh thì rõ là không cần nhờ cô đọc
hộ.

“Vâng, khá yên tĩnh. Tôi qua thăm mấy nhà tá điền. Bà Dalrymple gửi

lời cám ơn ngài về giỏ thức ăn.”

“Mừng là bà ấy thích nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.