TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 83

“Ồ vâng. Chẳng hiểu sao trước đây chúng tôi không nghĩ đến chuyện

này. Chúng tôi vẫn gửi quà chúc mừng, nhưng thức ăn cho một tuần tốt hơn
nhiều.”

Họ nói chuyện như một cặp vợ chồng vậy, Dunford ngạc nhiên nghĩ.

Thật kỳ lạ.

Henry nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ, lúng túng với chiếc váy

đang mặc. “Ngài đã đọc xong tài liệu chưa?”

“Gần xong rồi,” anh trả lời. “Cô biết đấy, Henry, tôi đang nghĩ.”
“Ngài ư?” Cô cười ranh mãnh. “Thuế cao quá chăng?”

“Cô nàng tinh quái. Yên nghe tôi nói nào.” Cô nghiêng đầu như muốn

nói, “Vâng?”

“Sao hai chúng ta không vào thị trấn nhỉ?”
Cô lúng túng trả lời, “Chúng ta mới vào làng hai hôm trước mà. Ngài

không nhớ à? Ngài muốn gặp các thương gia địa phương.”

“Tất nhiên tôi nhớ. Tôi có bị đãng trí đâu Henry. Tôi chưa già.”
“Ồ, tôi không biết đấy,” cô giả bộ ngây thơ. “Trông ngài cũng phải đến

ba mươi rồi ấy nhỉ.”

“Chín cộng hai mươi,” anh trả lời rồi mới nhận ra cô đang đùa.

Cô cười, “Đôi khi trêu đùa ngài thật dễ.”
“Thôi, bỏ sự cả tin của tôi đấy đã, Henry, tôi muốn xuống thị trấn. Không

phải làng. Tôi nghĩ chúng ta có thể đến Truro.”

“Truro ư?” Nó là một thị trấn lớn hơn ở Cornwall, và Henry tránh nó như

tránh tà.

“Cô có vẻ không hào hứng lắm nhỉ?”
“Tôi, à, tôi chỉ... À, nói thật là tôi mới đi xong.”
Đó không hoàn toàn là một lời nói dối. Cô đã đến đó, hai tháng trước,

nhưng nó giống như mới chỉ hôm qua. Henry luôn thấy lúng túng giữa
những người lạ. Ít ra những người dân ở đây đã quen với sự lập dị của cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.