TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 85

Dunford nhận ra vẻ căng thẳng của Henry nhưng giả bộ như không thấy.

Cô ấy có thể sẽ xấu hổ nếu anh nói ra, mà anh thì không muốn làm cô đau
lòng tẹo nào. Thay vào đó, anh làm bộ vui vẻ, chuyện trò về cảnh vật ngoài
cửa sổ và góp ý về các công việc của điền trang.

Cuối cùng họ cũng tới Truro. Henry chưa từng thấy muốn ốm như lúc

đó, nhưng cô sớm nhận ra mình đã lầm.

“Đi nào Henry,” Dunford nói nhanh, “Cô có rề rà thế bao giờ đâu.”
Cô cắn môi dưới khi để anh giúp xuống xe. Henry hy vọng anh không có

cơ hội nhận ra điều mà mọi người nghĩ về cô. Biết đâu hôm nay tất cả các
bà, các cô sẽ giấu đi nanh vuốt của họ và anh sẽ không nghe thấy họ xì
xầm. Henry ngẩng cao đầu. Nếu cơn ác mộng của cô thành sự thật thì cô
phải hành động như thể mình không thèm quan tâm.

“Xin lỗi Dunford.” Cô cười táo bạo. Nụ cười của cô, như anh thường

bình luận, anh chưa từng thấy điều gì như thế. Cô muốn Dunford biết mình
sẽ không mất tập trung nữa. “Tôi rất tiếc vì đã mất tập trung.”

“Thế tâm trí cô đang lang thang ở đâu vậy?” Mắt anh lóe lên tinh nghịch.
Lạy Chúa, sao lúc nào ngài ấy cũng dễ thương vậy? Điều này chỉ càng

khiến cô đau lòng hơn khi anh bỏ cô thôi.

Không nghĩ về điều đó nữa, cô tự nhủ. Có khi nó chẳng xảy ra đâu. Cô

nuốt nước mắt và nhún vai. “Điền trang Stannage, còn chỗ nào nữa sao?”

“Và trông cô hơi lo lắng đấy, quỷ con. Sợ Porkus không sinh nở an toàn

à?”

“Porkus là lợn đực, ngốc ạ.”
Anh vờ đưa tay lên ngực, “Vậy là có lý do khác. Nó chắc khó hơn một ca

sinh nở.”

Henry bật cười. “Ngài thật hết thuốc chữa.”
“Có cô hết thuốc chữa ấy, đấy là một lời khen nhé.”
“Tôi hy vọng ngài sẽ thấy đó là lời khen, bất kể tôi nói gì,” cô giả bộ càu

nhàu, nhưng môi lại nở nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.