TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 86

Anh nắm tay cô và bước đi. “Cô biết cách giết chết đàn ông đấy, Henry.”
Cô nhìn anh ngờ vực. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng hấp dẫn

người khác giới. Trước Dunford, chưa từng có người đàn ông nào nghĩ cô
là một người phụ nữ bình thường.

Nếu Dunford chú ý đến biểu hiện của cô thì anh cũng không bình luận về

điều đó. Họ tiếp tục đi, Dunford hỏi về mọi cửa hàng họ đi qua. Anh dừng
lại trước một quán ăn nhỏ. “Cô đói không Henry? Trà ở đây ngon không?”

“Tôi chưa thử bao giờ.”
“Chưa ư?” anh ngạc nhiên. Trong mười hai năm sống ở Cornwall, cô ấy

chưa từng dừng lại uống trà và ăn bánh sao?

“Khi Viola còn sống thì sao?”
“Viola không thích Truro. Bà ấy thường nói nơi này hào nhoáng quá

mức.”

“Bà ấy nói cũng đúng,” anh đồng ý, bất chợt quay lại nhìn cửa sổ một

cửa hàng để tránh bị người quen trên đường nhận ra. Chẳng gì bất tiện hơn
là dừng lại để trò chuyện cho lịch sự vào lúc đó. Anh không muốn sao
nhãng mục tiêu của mình. Sau cùng, anh kéo Henry đến đây chỉ bởi một lý
do duy nhất.

Henry nhìn theo anh và ngạc nhiên. “Tôi không biết ngài quan tâm tới

ren đấy.”

Dunford giật mình nhận ra anh đang say sưa ngắm đồ của một cửa hàng

bán ren. “À, ừ, có nhiều điều về tôi mà cô chưa biết lắm,” anh lẩm bẩm, hy
vọng kết thúc việc này ở đây.

Henry không hào hứng lắm với thực tế rằng anh là tín đồ của ren. Anh có

thể phủ nó lên tất cả người tình của mình. Và cô không nghi ngờ việc anh
có đến vài ba người tình. Ai là “em yêu” nào? Cô có thể hiểu điều đó.
Người đàn ông hai mươi chín tuổi làm sao sống như một nhà sư được. Và
anh ấy lại đẹp trai nữa chứ. Anh ấy chắc hẳn đã có người phụ nữ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.