Người Ý và tôi bắt đầu câu chuyện làm quen khá nhẹ nhàng, chủ yếu hỏi về
công việc, sở thích, quê hương. Anh nói tiếng Anh nặng giọng Ý, có lẽ vì
mới sang. Tôi phải rất chú ý mới nghe được, nhưng kể ra giọng cũng khá
thú vị. Tôi đỡ dần cảm giác căng thẳng bối rối ban đầu. Tôi chắc là
Giuliano cũng vậy. Sau khoảng 30 phút làm quen, chúng tôi chuyển từ quán
cà phê ra tiệm ăn.
Đây là tiệm ăn Ý nhỏ nằm trên một con phố nhỏ , ngắn và tối dẫn thẳng ra
biển. Khi bước vào, cảm giác đầu tiên của tôi khi nhìn thấy những chiếc
khăn trải bàn kẻ carô đỏ trên những bàn ăn nhỏ là đây là tiệm ăn trang trí
theo kiểu bình dân Ý, với "ông chủ và bà chủ” làm chủ tiệm và nấu đồ ăn
mang tính chất gia đình. Tiệm chơi nhạc Ý, âm thanh rất khoẻ, khi trầm khi
bổng làm tôi nhớ tới giọng opera. Trên các bức tường là chân dung của
những ca sĩ Ý nổi tiếng Những người làm trong tiệm đều là người Ý. Họ
đều cao lớn, khuôn mặt dài và to, giọng nặng. Tôi nghe thấy họ nói tiếng Ý
với anh ta khi chào đón chúng tôi vào tiệm.
Giuliano bắt đầu giải thích cho tôi những món ăn Ý trong thực đơn như
Scarpariello, chicken marsala, Beef Carpaccio, Baked Ziti, Zuppa
Toscana,Creme Brulee , Nonna s Spaghetti And Meatball Sauce, Fried
Calamari. (Những món ăn này tôi đọc trẹo cả lưỡi, hình như món nào cũng
kết thúc với âm "a" "o" hay "i". Vốn liếng của tôi chỉ có ba từ "spaghetti",
"pizza" và "pasta" là hết). Anh bảo đồ ăn Ý quan trọng nhất là nước xốt và
bắt đầu giải thích từng loại nước xốt trong thực đơn. Tôi cười rất tươi, gật
gật, nhìn vào mắt anh nhưng thực ra chỉ nghe câu được câu chăng vì vẫn
chưa quen giọng , đã thế anh lại đá rất nhiều tên món ăn tiếng Ý vào khi nói
nên tôi chịu hẳn. Giá kể lúc khác thì tôi cũng hỏi lại cho hiểu rõ hơn vì tôi
rất thích tìm hiểu về các món ăn nhưng thực sự tâm trạng tôi vẫn còn cố
gắng thích nghi với cuộc chuyện trò với một người tôi chưa từng gặp trong
đời trong khung cảnh thân mật, nên chả còn tâm trí đâu tìm hiểu thêm.
- Vậy em chọn món gì?
- Em chọn món nào mà anh chọn.