TÌM CHỒNG - Trang 76

Dương Thùy Trân

Tìm Chồng

Chương 10

NGƯỜI HÀ NỘI

“ Em vẫn từng đợi anh; Như hoa từng đợi nắng; Như gió tìm rặng phi lao;
Như trời cao mong mây trắng;Em vẫn từng đợi anh; Trên những chặng
đường quen; Tiếng hát ai xao động; thoáng mùi hoa êm đềm; Kỷ niệm ngày
xưa ; Vẫn còn đâu đó; Những bạn bè chung; Những con đường nhỏ; Hoa
sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm; Có lẽ nào anh lại quên em; Có lẽ nào
anh lại quên em.”*

Anh tiếp tục hát bài tình ca Hà Nội. Tiếng đàn ghi ta gỗ bập bùng. Tiếng
đàn ghi ta cổ điển luôn làm tôi cảm động, giống như mỗi dây đàn kia làm
rung lên những dây lòng ẩn ức nhất, bí mật nhất, làm người ta khóc, cười,
say mê và nhung nhớ, những cảm giác như không thể nói thành lời, mà chỉ
có thể diễn tả bằng âm thanh. Thật kỳ diệu khi có thể hát lên những buồn
vui, nhớ nhung, hạnh phúc, và mơ ước trong lòng.

Chúng tôi ngồi xung quanh đống lửa bập bùng bên bờ biển đêm sóng vỗ
ầm ì. Gió đêm mát nhẹ thoáng mùi ẩm ướt, thổi bay tóc. Tôi để chân trần
trên làn cát mềm và mát. Lửa cháy tí tách, thoảng mùi ngô nướng. Biển
đêm đen mênh mông, không trăng và nhiều sao. Xa xa nhấp nháy ánh đèn
của một chiếc tàu đánh cá. Biển dù về đêm vẫn rất đông người đi dạo,
người đạp xe, người trượt patanh, người chơi trò lướt ván trên những con
sóng giả ở công viên ngay bên bờ. Có một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn
qua lại làm mấy đứa trẻ nhìn theo cười tít mắt.

Nhân vật chính của cuộc tụ tập này là tôi và anh, một chàng trai xấp xỉ tuổi
30. Các nhân vật phụ đi kèm theo làm chân gỗ gồm có vợ chồng đứa bạn
tôi, ông mai bà mối, một người người bạn trai và bạn gái cùng học của anh.
Tất cả đều là người Hà Nội. Tất cả đều bỏ lại sau lưng mùi hoa sữa nồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.