TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 14

- Làm sao mà nhàm được ? Tôi thích hoa dại, ở đâu có hoa dại là được.
Hướng mở cuốn tập cầm nơi tay, lấy ra một xấp giấy mỏng, nhỏ :
- Cho Đoan nè ! hoa dại.
- Hoa dại ? - Đoan reo lên - Hái ở đâu thế ?
Hướng lắc đầu :
- Không nhớ nữa. Thấy đẹp là hái, lâu ngày quên mất chỗ hái rồi.
Đoan tấm tắc nói một mình :
- Phải đóng thêm giấy vào tập hoa ép mới được.
Hướng đứng lên, đến bên chậu hoa Móng Tay.
- Đoan này, hoa Móng Tay cũng đẹp vậy.
- Nhưng Đoan không ép, vì nó không phải hoa dại, vì nó đã có tên. Tập của
Đoan, chỉ toàn là hoa dại thôi.
Chị Thúy cười nhìn Hướng :
- Nhỏ Đoan, cái gì cũng phải tuyệt đối nó mới chịu.
Và chị tủm tỉm cười một mình, ý chừng chị buồn cười hai đứa nhỏ gặp
nhau là nói chuyện vu vơ đâu không thôi.
Hướng bỗng nói :
- Thôi, về nha Đoan !
Đoan ngạc nhiên :
- Ủa, về hả ? Bữa nào lại đi chơi, hẹn đi để nói lại với Huyền.
Hướng ngần ngại :
- Để rồi định sau. Bây giờ về nhá !
Chi. Thúy nhìn Đoan, cười. Đoan đưa Hướng ra cổng. Lúc trở vào, Đoan
nghe chị Thúy lẩm bẩm :
- Cái thằng, thiệt tức cười.
Và Đoan chợt nhớ ra rằng Hướng đã quên không lấy áo mưa về.

**
Không biết phải gọi tên là gì, thứ tâm trạng của Đoan lúc này. Nỗi buồn
chăng ? Không hẳn là thế. Chẳng có gì đáng để buồn cả. Bạn bè mới vừa
kéo đến và kéo về. Mới vừa nô giỡn thỏa thích đây mà ! Phải gọi là một sự
trống rỗng chiếm đầy cả lòng. Một sự chán nản nào đó vây quanh khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.