- Làm sao mà nhàm được ? Tôi thích hoa dại, ở đâu có hoa dại là được.
Hướng mở cuốn tập cầm nơi tay, lấy ra một xấp giấy mỏng, nhỏ :
- Cho Đoan nè ! hoa dại.
- Hoa dại ? - Đoan reo lên - Hái ở đâu thế ?
Hướng lắc đầu :
- Không nhớ nữa. Thấy đẹp là hái, lâu ngày quên mất chỗ hái rồi.
Đoan tấm tắc nói một mình :
- Phải đóng thêm giấy vào tập hoa ép mới được.
Hướng đứng lên, đến bên chậu hoa Móng Tay.
- Đoan này, hoa Móng Tay cũng đẹp vậy.
- Nhưng Đoan không ép, vì nó không phải hoa dại, vì nó đã có tên. Tập của
Đoan, chỉ toàn là hoa dại thôi.
Chị Thúy cười nhìn Hướng :
- Nhỏ Đoan, cái gì cũng phải tuyệt đối nó mới chịu.
Và chị tủm tỉm cười một mình, ý chừng chị buồn cười hai đứa nhỏ gặp
nhau là nói chuyện vu vơ đâu không thôi.
Hướng bỗng nói :
- Thôi, về nha Đoan !
Đoan ngạc nhiên :
- Ủa, về hả ? Bữa nào lại đi chơi, hẹn đi để nói lại với Huyền.
Hướng ngần ngại :
- Để rồi định sau. Bây giờ về nhá !
Chi. Thúy nhìn Đoan, cười. Đoan đưa Hướng ra cổng. Lúc trở vào, Đoan
nghe chị Thúy lẩm bẩm :
- Cái thằng, thiệt tức cười.
Và Đoan chợt nhớ ra rằng Hướng đã quên không lấy áo mưa về.
**
Không biết phải gọi tên là gì, thứ tâm trạng của Đoan lúc này. Nỗi buồn
chăng ? Không hẳn là thế. Chẳng có gì đáng để buồn cả. Bạn bè mới vừa
kéo đến và kéo về. Mới vừa nô giỡn thỏa thích đây mà ! Phải gọi là một sự
trống rỗng chiếm đầy cả lòng. Một sự chán nản nào đó vây quanh khiến