TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 20

nhếch mép cười, nhưng không hiểu tại sao mình cười. Rồi cũng như bao
lần trước, tâm trạng kỳ lạ cũ lại trở về. Một sự trống rỗng ở trong tâm hồn.
Một sự chán nản vây kín tư tưởng. Đoan thấy nghẹn ngào ở cổ. Nước mắt
nếu không ngăn lại, chắc sẽ ứa ra. Không lẽ cứ sống mãi trong tình trạng
này ? Cái gì đã thay đổi ngay trong lòng cô bé ? Không lẽ cứ buồn bực vì
những chuyện đáng yêu, và ngóng đợi những gì vô hình ? Cuộc sống của
Đoan - từ thưở nhỏ - trải ra êm đềm quá. Cho đến nay, bỗng nhiên Đoan
thèm có một sự gì thay đổi. Giống như mặt nước phẳng lặng muốn có một
làn gió đủ để xao động. Và trong những người đang vây quanh mình, Đoan
muốn có một hình ảnh nào thật trội, để mà nghĩ đến nhiều hơn, để có một
niềm hoài vọng, hay một sự lo lắng. Giống như người thầy giáo thích tìm
trong đám học trò của mình một người xuất sắc. Cuộc đời, phải chi giống
như truyện, giống như kịch - đừng giống như một bài thơ êm ả. Cuộc sống
của Đoan không giống truyện, không giống kịch. Đoan sống giữa những
người thân, yêu thương chiều chuộng Đoan - ba má, chị Thúy, anh Tuấn,
anh Long. Đoan có một lũ bạn thân dễ mến - Huyền, Giang, Văn, Hướng.
Tụi nó cũng như Đoan, không có gì để suy nghĩ, để lo lắng, để thắc mắc,
ngóng chờ. Và cứ thế mãi sao? Đoan sẽ thi đậu, sẽ lên lớp, và sẽ sống mãi
ở thành phố này - thành phố u sầu, vừa được ôm ấp bởi núi non, vừa dõi
mắt háo hức nhìn ra biển cả. Rồi đời người sẽ qua. Rồi sẽ lớn, sẽ già và sẽ
chết. Không có gì đặc biệt. Không như bản đàn “Romance” bỗng nhiên đổi
giọng vui tươi sau những âm điệu trầm buồn.
Xe lửa đột nhiên tối om lại. Nó đang chui qua một cái hầm. Không ai nhìn
thấy mặt ai. Nhưng Đoan nghe rõ ràng tiếng của Hướng, Văn và Giang
đang hú lên như mọi da đỏ. Tụi nhóc thật nghịch quá chừng ! Tiếng hú làm
cho không gian nghe rờn rợn. Bọn con gái nắm lấy tay nhau, vừa cười vừa
sợ. Mùi than đá hăng hắc ở mũi. Đoan bỗng nghĩ ra một điều hơi ngồ ngộ.
Khung cảnh đang sáng bỗng tối đen lại - một sự thay đổi chăng ? Ít ra cũng
làm cho cuộc hành trình đỡ nhàm chán. Trong bóng tối Đoan mỉm cười một
mình, tự chế nhạo mình, sao lẩm cẩm “không giống ai”.
Đoan đang miên man suy nghĩ, thì xe lửa ra khỏi hầm, làm mắt Đoan chóa
lên vì ánh sáng lại lan đầy khắp nơi. Nhưng bên tai Đoan bỗng nghe tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.