TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 21

kêu van. Đoan quay lại và suýt rú lên vì một đôi mắt lèm nhèm bẩn thỉu
đang hấp háy nhìn mình. Đoan hoảng hốt vịn lấy vai Huyền làm Huyền giật
mình. Một người ăn xin? Vâng, một người ăn xin dẫn theo bốn người nữa.
Một gia đình ăn xin. Người nào cũng có một đôi mắt lèm nhèm như vậy.
Thái lanh tay bỏ vào chiếc mũ rách của người đi đầu mười đồng bạc. Ngay
lúc đó, người đi cuối bắt đầu trổi đàn cò. Và đám người ấy - cả gia đình ăn
xin ấy - thay nhau hát một bài cổ nhạc, và lũ lượt dắt nhau đi khắp toa xe.
Đoan cố gắng nén nỗi bàng hoàng, thở ra. Hình ảnh này không phải xa lạ gì
đối với Đoan. Từ nhỏ, mỗi lần đi xe lửa với ba má, Đoan đều được trông
thấy những người ăn xin như vậy. Nhưng lần này họ đã hiện ra ngay bên
Đoan sau khi xe lửa vừa ra khỏi hầm khiến Đoan sợ hãi quá. Đoan cảm
thấy nghẹt thở. Một nỗi lo sợ vô cớ tràn đầy tâm hồn.

Hướng toe miệng ra cười :
- Tội nghiệp cô bé, hoảng hồn chưa ?
Đoan gượng cười, không đáp, đưa mắt nhìn ra cảnh bên đường. Một thung
lũng đầy hoa. Hướng chỉ tay :
- Hoa dại kìa Đoan !
- Ừ nhỉ ! đẹp quá ! Ước gì...
Hướng tiếp lời :
- Ước gì xe lửa ngừng ở đây nhỉ !
Thái lên tiếng :
- Xe sắp ngừng rồi đó. Sắp đến một cái ga và chúng mình sẽ đến Vạn Giả.

**

Nhà của Thái quả đúng là một nơi lý tưởng cho sự vui chơi của bọn trẻ. Sau
khi đi một quãng hơi xa từ ga Vạn Giả, cả bọn đến một xóm nhà yên tĩnh.
Con đường dẫn vào nhà Thái rợp mát bóng cây. Thái chỉ tay về phía trước :
- Nơi có mấy ụ rơm trước sân là nhà của Thái đó !
Nhà Thái không có vẻ khang trang như nhà của Đoan. Nó mang sắc thái
chung của những nhà lân cận, ở vùng Vạn Giả này. Một căn nhà chính bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.