TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 40

sẽ cố gắng làm một cái gì trong phần số của Hướng. Ông Yersin chắc cũng
không làm gì hơn được ngoài phạm vi của ông ta.
Đoan nhíu mày :
- Hướng nói gì, Đoan chưa hiểu ?
- Ông Yersin chỉ giúp đỡ chúng ta, chứ không bị ràng buộc bởi chúng ta.
Nhưng Hướng khâm phục ông Yersin. Mà Hướng chỉ ao ước, dù là người
vĩ đại hay chỉ là một người bình thường, khi nhắm mắt Hướng sẽ được
chôn trên một ngọn đồi, như ông ta vậy. Vì đây là quê hương của mình. Vả
lại, ở đây có nhiều người gần gũi, ít nhất cũng còn gia đình, và lũ bạn bè
khóc cho mình nhiều giọt nước mắt...
Nét mặt Hướng thản nhiên, nhưng giọng Hướng hoen đầy lệ. Đoan bùi ngùi
:
- Hướng ! Bữa nay Hướng nói gì... giống người lớn quá !
Hướng cúi xuống ngắt một cành cây, rồi cũng như bao lần, Hướng trịnh
trọng đưa cho Đoan. Giọng Hướng buồn buồn :
- Cho Đoan nè! Hoa dại !
Đoan nhận lấy, rồi không dằn được, Đoan khóc, nói nghẹn ngào :
- Hướng phải nói cho Đoan biết, tại sao hôm nay Hướng buồn vậy ?
Hướng nhặt một hòn đá, ném cho lăn xuống đồi, và đứng lên nhìn thẳng
vào mắt Đoan :
- Đã gần hết buổi đi chơi của bọn mình rồi, Hướng có quyền nói... rằng là
chiều hôm qua Hướng đi xem kết quả ở trường. Đoan đậu rồi ! Đoan đậu
Bình lận. Văn cũng đậu. Còn Hướng và thằng Giang rớt... Đoan hiểu chưa
?...

**
Buổi sáng trong trẻo như mọi buổi sáng của thành phố. Nhất là buổi sáng
đến trong một khu vườn xinh xắn, trước hiên nhà thơ mộng. Nhưng không
gian cơ hồ ngưng đọng lại trong một chút buồn phiền. Cả những khuôn mặt
trẻ trung cũng không còn nét vui tươi thường lệ. Ngôi nhà của Đoan, giống
như theo một quy ước đã có từ lâu, hôm nay lại là nơi họp mặt lần cuối
trước khi Huyền về Sàigòn, còn Hướng và Giang thì nhập ngũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.