TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 53

bao giờ hiện diện một giây phút nào trong khoảng ngày thơ dại của Đoan.
Nhưng càng muốn quên những chuyện đã xảy ra, Đoan càng thấy lạc lõng.
Hầu như không còn một điểm tựa để vui. Muốn gắn chặt tâm tưởng với gia
đình để mong tìm một niềm tin khác, thì Đoan lại thấy mình có một lỗi nào,
rất to lớn nhưng không định nghĩa được...
Hôm ở nhà Thái về - mà Đoan nghĩ là lần cuối cùng - đến nhà đã gần xế
trưa, Đoan phải nói dối rằng đã ghé nhà một đứa bạn và được mời ăn cơm.
Ba má chỉ trách móc nhẹ nhàng còn chị Thúy thì tỏ vẻ áy náy lắm. Nhìn sự
thương yêu quá mực của gia đình, Đoan muốn nói thật với má rằng mình
đã lặn lội đến Vạn Giả - để nhận nơi má những lời la rầy và những lời
khuyên. Nhưng rồi Đoan cũng không có cái can đảm thú nhận việc mình
làm, và ôm mối ray rứt cả mấy ngày trời. Đoan cũng không nhận được một
bức thư nào của bạn - Huyền, Giang, hoặc Hướng - để bù vào những nỗi
trống vắng. Đoan thường hay ra phố vào buổi chiều, đi lang thang không
biết mấy giờ ngoài phố, ngoài bãi, nhìn người qua lại xôn xao hay ngồi lặng
trên cát nhìn từng đợt sóng cuốn trôi cát trên hai bàn chân.
Mây kéo về mỗi lúc một chiều. Trời sẽ mưa chăng ? Cả tháng nay thành
phố khô khan chẳng có một giọt mưa, trời như là hạn hán. Đoan vẫn quen
tật không mang áo mưa đi. Bây giờ Đoan mới thật sự lo âu, vì về nhà đã trễ
mà lại mắc mưa thì thế nào cũng bị rầy. Nhưng Đoan thích dầm mưa. Cả
nửa năm nay thèm thấy một giọt mưa mát dịu. Thành phố đã ít người, có
mưa thấy càng buồn và đẹp. Đoan muốn trở về những ngày thơ ấu, tung
tăng chạy dưới mưa và phá nghịch với lũ bạn nhỏ. Bây giờ chỉ có quyền đi,
mà không nên chạy, và phải đón xe lam về chợ và từ chợ về nhà vì trời đã
nhá nhem tối.
Trời đổ mưa ngay khi Đoan bắt đầu đi bộ từ đầu ngõ vào nhà. Trận mưa
đầu tiên trong những ngày tháng khô hạn tưới xuống đất làm bốc mùi nồng
khó chịu. Đoan nghe đầu váng vất. Cả một buổi chiều dang nắng, vọc nước
và đi bộ, cộng thêm nỗi buồn phiền khiến Đoan nghe toàn thân mỏi rừ.
Nghĩ đến nét mặt lo âu của ba má và tia mắt trách móc nhẹ nhàng của chị
Thúy, Đoan cúi đầu bước nhanh. Mưa đã ướt hết cả người. Đến trước nhà,
Đoan thấy cánh cổng mở sẵn. Ba con Bông, Vện, Tô trốn mưa trong sân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.