TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 54

chẳng buồn ra mừng Đoan. Có thấp thoáng một bóng người lạ trong nhà.
Hình như điện bị cúp. Má đang đốt một ngọn đèn cầy. Có cả bóng ba ngồi,
và cả chị Thúy nữa. Đoan định lẻn đi cửa sau để thay quần áo ướt rồi sẽ lên
thưa ba má, nhưng có tiếng chị Thúy gọi :
- Đoan đó hả ? Đoan ơi !
Giọng chị như hoảng hốt lạ thường. Đoan phải trở lại cửa nhà trên. Nhận ra
người lạ chính là Giang, Đoan chạy ngay vào nhà. Giang đứng yên nhìn
Đoan. Đoan ngẩn ngơ nhìn quanh thấy ba, má, chị Thúy đều có vẻ khác
thường. Má lên tiếng :
- Con đi đâu giờ này mới về, mắc mưa ướt hết vậy? Thằng Giang chờ con
cả buổi đó.
Đoan đưa mắt nhìn Giang dò hỏi, bỗng nghe tiếng chị Thúy bật khóc :
- Giang, nói cho Đoan nó biết đi!
Giang thẫn thờ, mở miệng ra như một cái máy :
- Hướng bị đau màng óc… chết trong trường rồi, Đoan ơi !
... Rồi Giang buông mình xuống ghế. Đoan bỗng nghe bên tai như có muôn
ngàn tiếng sóng biển xô đẩy hỗn loạn, có trăm tảng đá lớn rơi từ dốc núi
xuống vực sâu, âm vang những tiếng hãi hùng. Trước mắt Đoan hồ như có
một màn mưa trắng xóa làm mịt mờ cảnh vật. Đoan không thấy ai đang
ngồi, không nghe ai đang nói. Tay chân bỗng nghe rời rạc mỏi tê nhưng
không đủ làm Đoan té xuống nền nhà. Đoan đứng cứng ngắc tê điếng giữa
muôn ngàn cảm giác kỳ quái, và kịp nhìn thấy, trên bàn, chơ vơ tập hoa ép
của Đoan...

**
Đồng Đế, ngày... tháng... năm...

Đoan thân,
Tôi đang ở một nơi chẳng xa nơi ở của Đoan bao nhiêu, nói về khoảng
cách thì là như vậy, nhưng về cách sống, cách học tập và lề lối suy tưởng
thì xa rất nhiều. Ngày nào cũng bù đầu vào việc tập tành, mệt quá, rồi thì
có lúc quên cả chính mình đi, không còn biết gì nữa. Nhưng hôm nay, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.