TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 71

gặp nhiều may mắn. Tương lai ở trong tay ta, cô bé đừng làm mất những gì
mà cô bé hiện có nhé ! đến khi mất hết như tôi đây rồi lại tiếc rẻ. Tôi chúc
cô bé, trong những sinh hoạt mới, lúc nào cũng hăng say, vui tươi và nhất là
có nhiều nghị lực. Hãy nghe lời tôi, vì tôi thương cô bé như Thái vậy.
Nước mắt rào rạt trên má Đoan. Những lời nói có tác dụng như dòng nước
suối êm, nhưng cũng gợi lại những nỗi buồn trong lòng cô bé.
- Còn tôi, tôi đã có một sự thay đổi nho nhỏ rồi, phải nói là nhờ sự hiện
diện của cô bé. Vì tôi không còn có ý nghĩ giam kín tư tưởng mình ở đây
nữa. Mà tôi sẽ tiếp tục viết sách. Tôi sẽ viết cho lứa tuổi từ đôi tám đến hai
mươi. Ở lứa tuổi đó, có nhiều ước mơ thật đẹp, nhưng cũng có quá nhiều ảo
tưởng và những lầm lẫn đáng tiếc. Tôi đã trải qua rồi, nên tôi hiểu lắm, từ
Thái em tôi, đến cô bé, đến cả... cậu Hướng. Tôi thương tất cả như thương
chính những ngày thơ ấu của tôi...
Đoan muốn nói với Nguyễn một câu gì, nhưng hình như tất cả những ý
nghĩ của Đoan đã được Nguyễn nói hết. Đoan lặng lẽ lấy khăn lau nước
mắt, không muốn làm lay động cái không khí yên tĩnh của căn phòng.
Nguyễn mở ngăn kéo của bàn viết, lấy ra một tập giấy màu xanh lam, giơ
lên ngắm nghía và nói :
- Tôi muốn trước ngày cô bé rời quê nhà, nhận của tôi một kỷ niệm. Đây là
tập ca khúc của tôi. Tôi muốn tận tay mình trao cho cô bé. Hãy xem như
một món quà của một người anh. Cô bé hãy đến đây, vì tôi không đi được.
Ngoài chiếc xe lăn để sau bức màn kia, mà tôi rất ít khi dùng đến, tôi chỉ
ngồi ở chiếc ghế này, để viết lách và nhìn ra hai cửa sổ. Cô bé hãy đến đây,
vì ngoài sự tàn phá của gương mặt, một mảnh đạn nhỏ ghim vào đầu đã
làm cho đôi chân này trở nên vô dụng...
Đoan nghe nát cả tâm hồn. Đoan run rẩy bước tới. Chiếc ghế được Nguyễn
xoay lại. Trước mắt Đoan, gương mặt của Nguyễn thật rõ. Một sự tàn phá
toàn vẹn. Những dấu thẹo nhăn nhíu làm cho gương mặt thật ghê khiếp,
không ai có thể tưởng tượng được một gương mặt đẹp đã biến ra như vậy.
Chỉ có tia mắt buồn thảm làm xúc động hồn người.
Đoan bật khóc. Đoan muốn quỳ xuống đôi chân khô héo của Nguyễn - như
một tạ lỗi, như một thương mến, như một cảm thông...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.