TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 74

chúc cô bé, trong những sinh hoạt mới, lúc nào cũng hăng say, vui tươi và
nhất là có nhiều nghị lực. Hãy nghe lời tôi, vì tôi thương cô bé như thương
Thái vậy... Ôi! Nguyễn đã đến, đã chiếm nhiều chỗ trong tư tưởng của cô
bé, đã là câu trả lời đủ nghĩa nhất cho một sự ngóng đợi. Nguyễn là những
mộng mơ diễm ảo, những thần tiên của lòng tưởng tượng, và Nguyễn cũng
là thực tế, là biểu tượng của đời sống con người, nhiều khổ đau hơn là hạnh
phúc.
… Có tiếng xao động trong vườn. Đoan nhíu mày nhìn ra đám lá cây đang
rung rinh. Ai thế? Một bóng người thấp thoáng. Đoan nhắm mắt lại, bỗng
mơ hồ nghe như mình đang hỏi :
- Ai thế ?
Và có giọng trả lời :
- Hướng đây!
Hướng vẹt những cành lá bước tới. Đoan lại nghe mình hỏi :
- Hướng đi bộ à ?
- Không, Hướng đi xe đạp. Đoan lấy xe đạp của Đoan, cùng đi với Hướng
lên đồi La San chơi.
- Eo ơi, leo xe đạp lên đồi La San? Hướng muốn Đoan gãy giò luôn à ?
Hướng cười giòn tan :
- Ở gần đồi La San, có một ngọn đồi nhỏ và thật xinh, là nơi ở của Hướng,
Đoan đến không ?
Rồi Đoan cảm thấy mình đang đứng ở trên ngọn đồi nhỏ của Hướng. Gió
thổi nghe lạnh. Và Hướng đang ngắt cho Đoan một cánh hoa.
- Cho Đoan đấy ! Hoa dại...
Đoan ngậm ngùi muốn khóc...
- Cho Đoan nè ! “Sa-bô-chê“ chín.
Chị Thúy xuất hiện sau đám lá, trên tay cầm những quả “sa-bô-chê“. Chị
mỉm cười với Đoan :
- Còn nhiều trái sắp chín ở trên cây. Mai mốt đi vô Sàigòn chị em mình sẽ
hái. Đoan vào lấy giùm chị cái dĩa, chị sắp “sa-bô-chê“ chút nữa ba má ăn.
Đoan nhìn chị Thúy, thấy thương chị hơn bao giờ. Nếu là một cô bé Tây
phương, Đoan sẽ ôm chầm lấy chị để biểu lộ tình thương ấy. Nhưng Đoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.