TIM TÍM NHƯ HOA DẠI - Trang 9

mình.
Đoan bảo với chị Thúy :
- Hướng nó cũng thích hoa dại lắm chị Thúy ạ. Mà chiều nay nó khám phá
ra thứ hoa này đẹp ghê, em chưa thấy bao giờ.
Chi. Thúy nói, trong khi vẫn chăm chú với công việc của mình :
- Hướng tốt với Đoan như vậy, mà Đoan thì lơ đãng lắm! Trời không mưa
thì trả áo cho nó, lại mang luôn về nhà.
Đoan chối :
- Tại... em quên.
- Lúc nào chị cũng nghe là em quên. Tập tính lại đi cô bé ! À, lúc sáng má
có vẻ buồn Đoan đấy !
- Chuyện gì hở chị ?
- Má dặn Đoan mang theo áo mưa, rồi lại sợ Đoan quên, má đem áo mưa
để ngay bàn nước. Thế mà cũng không đem. Má nói với chị là Đoan ít khi
nào tỏ ra vâng lời má.
Đoan cúi đầu, nói nhỏ :
- Em... em không cố ý. Lúc nào em cũng muốn cho má vui. Nhưng tại vì …
em rất ghét mang áo mưa.
- Một câu nói có chữ “nhưng” là một câu nói mâu thuẫn. Đoan phải chọn
một trong hai điều, không bao giờ có chữ “nhưng”.
Đoan im lặng. Chị Thúy khuyên bao giờ cũng đúng. Và sự im lặng của
Đoan ngầm cho chị Thúy hiểu là Đoan sẽ nghe lời chị. Chị Thúy lại tiếp tục
nắn bức tượng dở dang, và Đoan ngước nhìn những cánh hoa Hoàng Hậu
rơi trước hiên nhà. Đêm xuống thật bình yên. Thời gian và khung cảnh
thuận tiện cho sự hồi tưởng. Đoan nhớ ngọn đồi trông xuống dòng suối.
Chưa có dòng suối nào xinh như thế. Đoan thích những cảnh hoang và
buồn như dòng suối đó. Hướng quả thật đã khéo lựa cảnh. Hình như tính
của Hướng có vài điểm giông giống tính Đoan. Ý nghĩ này làm Đoan thấy
ngộ nghĩnh. Đoan cười một mình. Chị Thúy hỏi :
- Chuyện gì mà thú vị thế ?
- À, em nghĩ đến chuyện tụi bạn cứ gọi Hướng là “thằng khỉ”.
- Ừ, nó cũng khỉ thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.