TÌNH BUỒN - Trang 104

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 12

Hiếu Thành ra khỏi nhà Minh Viễn, gió mát đêm thu làm tâm hồn ông nhẹ
hẳn đi. Mấy câu hỏi của Phương Trúc suýt nữa ông bị lật tẩy. Đời ông rất
sợ nói dối. Mỗi lần nói dối là đỏ cả mặt, toát mồ hôi. Nhất là nói dối với
Phương Trúc thì càng ớn lạnh hơn.
Phương Trúc, sao bà bất hạnh đến thế! Con người của hai mươi năm về
trước bây giờ chỉ còn lại sự nghèo nàn, trầm lặng và chịu đựng. Cặp mắt
lớn thơ ngây, suối tóc dài, bước đi nhẹ nhàng không còn nữa, chỉ tìm thấy
nơi Hiểu Đan mà thôi. Hiếu Thành lắc đầu rồi lẩm bẩm một mình:
- Thật bậy, không thể nào như thế được. Bà lấy Minh Viễn là một điều lỗi
lầm, nếu như lúc đó...
Nếu như lúc đó thì sao? ông dừng lại đầu hẻm nhìn xe cộ trên đường qua
lại, nếu như lúc đó ông lấy Phương Trúc thì sẽ như thế nào? Rồi ông lại lắc
đầu:
- Chỉ tổ nghĩ bậy!
Bậy làm sao ấy. Việc đã cũ rích mà còn nghĩ bậy làm gì. Nhưng, không
nghĩ sao được trước những chuyện bất công đó. Tại sao chỉ có Phương
Trúc gánh chịu khổ đau trong khi bà hoàn toàn vô tội. Còn người ấy chính
là thủ phạm thì lại sống phây phây trên nhung lụa? Sự đời lắm chuyện éo
le.
Một chiếc xe xích lô chạy ngang, ông vẫy tay kêu lại:
- Trung Sơn Bắc Lộ!
Mộc Thiên tựa lưng vào thành ghế hút thuốc nhìn Sương Sương từ từ
xuống lầu. Nàng mặc chiếc áo sọc đỏ, đen và chiếc quần cao bồi. Nàng đi
đến cạnh cha, lấy điếu thuốc trên môi ông rồi đứng hút tỉnh bợ Nàng còn
phà khói lên mặt Mộc Thiên khiến ông phải quay mặt tránh và hỏi:
- Cũng biết hút thuốc nữa, con học bao giờ vậy?
Sương Sương hứ một tiếng, thổi ra vòng khói trắng và cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.