TÌNH BUỒN - Trang 105

- Chắc kẻ nào làm cha mẹ khi thấy con cái trưởng thành đều cho đó là điều
lạ phải không cha?
- Bộ biết hút thuốc là trưởng thành sao?
Sương Sương thổi thêm một vòng khói trắng:
- Thôi đừng dạy đời cha ơi! Cha bảo hút thuốc không tốt thì sao cha cứ hút
hoài vậy?
- Cha là đàn ông.
Sương Sương nguýt cha một cái rồi vẫy tay đi ra cửa:
- Con là đàn bà, vậy xin phép ra ngoài chơi.
Mộc Thiên gọi lại:
- Sương, con lại đi đâu nữa?
Nàng dừng lại quay đầu nói:
- Thì đi chơi chứ còn đi đâu. Ở nhà làm gì, bộ để bắt chước cha suốt ngày
ngồi salon hút thuốc sao? Cha có nhiều chuyện để hồi tưởng thời quá khứ
chớ con có cái khỉ khô gì phải giam mình trong nhà. Cha à, con còn trẻ nên
phải chơi cho đã kẻo già tiếc không kịp.
Mộc Thiên đờ người ra:
- “Chơi cho đã kẻo già tiếc không kịp”, triết lý của con đó sao? Coi chừng
con phải trả một giá rất đắt cho cái triết lý đó nhé.
Sương Sương gằn từng tiếng:
- Đừng dậy đời cha ơi!
Nàng đến vịn tay vào cánh cửa kính, rồi từ từ quay người lại nhìn chạ Mắt
nàng bỗng trở nên mơ màng, đau khổ, hỏi Mộc Thiên giọng buồn buồn:
- Cha hãy cho con biết cách nào tìm được khoái lạc nhất?
Mộc Thiên chết điếng người nhìn con không nói một lời. Thật ra, nàng
cũng không muốn câu trả lời ấy của chạ Nàng lững thững xuống tam cấp,
một lúc sau, tiếng còi xe vang lên. Thế là nàng bắt đầu rong phố như mọi
tối.
Mộc Thiên chống cằm suy nghĩ “Cách nào tìm được khoái lạc nhất”. Ai có
thể trả lời câu hỏi ấy? ông đốt điếu thuốc, khoái lạc, điều ấy ông đã thừa
hưởng, nhưng cũng đã mất đi lâu rồi.
Sau tiếng chuông reo, con Kim mời vào một người khách, thì ra Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.