TÌNH BUỒN - Trang 110

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 13

Hiểu Đan tựa cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra ngoài. ánh trăng lờ mờ ôm
ngọn dừa xanh, lắc lư trong gió. Vầng trăng khuyết treo chênh chếch ngọn
đồi như một dung nhan buồn tuyệt vọng. Tiếng gió xuyên qua cành phát ra
lời nói thật khẽ như chỉ đủ cho một người, một người mình yêu nghe mà
thôi. Lời ấy chính là của Như Phong:
- Hiểu Đan, em ở đâu?
- Bốn ngày rồi không gặp? Bốn ngày dài biết không em?
Vâng! Bốn ngày, bốn ngày như một đời người trôi qua, bây giờ chỉ còn
trong cõi chết. Chỉ vì mẹ nàng khó khăn đành cắt đứt phút hẹn hò sau giờ
tan học. Bây giờ đâu còn lần gặp gỡ ở Linh Lan.
Gió thu về khuya càng buốt. Khí lạnh đã ngấm vào lớp da mơn mởn của
nàng. Cái lạnh ấy không bằng vực thẳm băng giá của lòng nàng đang mò
mẫm về tiềm thức để tìm bóng dáng người yêu.
Nàng rời cửa sổ trở về ngồi vào bàn học, hai tay ôm đầu suy nghĩ. Một lát
sau mới miễn cưỡng lấy quyển sách đại số, chậm rãi lật đến bài học mới
giảng. Trên đầu trang sách có hai câu thơ nàng viết trong lúc giáo sư giảng
bài:
“Đêm qua thao thức mơ màng
Thấy anh đứng đó bên đàng gọi em”
Bên cạnh hai câu thơ là chữ “who” của Đức Mỹ viết tự lúc nào. Nhìn chữ
“who” nàng mỉm cười một mình. Đầu dây mối nhợ cuộc tình ấy là Đức Mỹ
thế mà hắn chẳng biết ất giáp gì cả. Đã nhiều lần nàng định thổ lộ điều này
cho Đức Mỹ nhưng vì quen cái tính nhút nhát nên lại thôi.
Bỗng có tiếng gõ cửa, rồi Phương Trúc bước vào, trên tay cầm một phong
thợ Bà nói:
- Con có thơ, may chớ mẹ quên đưa.
Hiểu Đan nhìn thấy trên thơ có đề tên Như Phong thì tái xanh cả mặt. Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.