TÌNH BUỒN - Trang 144

cháu lại là đôi bạn thân nhau. Theo sự hiểu biết của cháu thì trước kia,
dượng cháu có theo học tại một đại học ở Trùng Khánh. Cuộc hôn nhân
giữa dì và dượng cháu là sự miễn cưỡng. Thế rồi, dượng cháu đi yêu một
người con gái khác, dì cháu buồn bỏ nhà ra đi, việc này không ảnh hưởng
gì đến tình thân giữa cha và dượng cháu nên khi cháu định đi Thượng Hải
để học thì cha mẹ cháu vẫn yên tâm gởi cho dượng. Cháu xa gia đình kể từ
đó.
Phương Trúc nhìn Như Phong:
- Cậu có biết trường đại học nào ở Trùng Khánh mà dượng cậu đã học
không?
- Dạ thưa bác, đại học Trung Ương, phân khoa văn học
- Phân khoa văn học?
- Dạ.
Mặt bà bổng biến sắc:
- Dượng cậu là họ Hà?
- Dạ.
- Hà gì nhỉ?
Như Phong định trả lời thì Phương Trúc lại đứng dậy:
- Ồ, nói chuyện con cà con kê không! Nước của cậu nguội rồi, để tôi đi
thay ly khác cho nhé.
Bà đến trước mặt Như Phong lấy tách trà mà tay run run, sắc mặt lúc xanh
lúc trắng. Hiểu Đan giật mình đứng dậy hỏi:
- Mẹ có mệt lắm không?
- Không, mẹ không sao cả.
Bà bưng ly trà vừa quay lại thì bắt gặp ngay cái nhìn hằn học của chồng
khiến bà nổi da gà. Minh Viễn lại lên tiếng, tiếng nói đầy giá buốt như thoát
thai từ miền băng cực:
- Như Phong, cậu chưa nói tên dượng cậu là gì cơ mà?
Lời cảnh cáo của Minh Viễn khiến chàng quên mất sự dặn dò của dượng
nên đáp mau:
- Dạ, Hà Mộc Thiên.
Phương Trúc lảo đảo không còn đứng vững, như đã bị một cái tát trời giáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.