TÌNH BUỒN - Trang 172

là mầy phải xin lỗi hai cô nàng ấy. Bữa xin lỗi tổ chức tại quán Bàn Khê,
lúc ba giờ chiều thứ bảy, tức là lúc mà bọn mầy đã lãnh tiền học bổng rồi.
Mầy hãy mời bọn tao, cả mấy đứa con gái nữa. Bọn mình chỉ ăn đậu phụng
hạt dưa, uống rượu, nước trà.
Hôm qua, tình cờ tao đã gặp Phương Trúc ngoài phố, tao mời rồi. Nhận
được thư này, tao hy vọng mầy không trốn, trốn kỳ lắm nghe mầy, tao chúc
bọn mày vui vẻ.
Ngô mập”
Minh Viễn và Hiếu Thành xem xong thư nhìn nhau mỉm cười rồi vỗ vai
thằng La:
- ê La, bây giờ mầy tính sao đây?
Thằng La vênh mày, vỗ tay vào bao thư đựng tiền học bổng nói lớn:
- Làm sao hả, quá dễ, mời thì mời chứ. Thằng Ngô mập viết dài dòng văn
tự như vậy thật chẳng có gì hết cả, tóm tắt là nó muốn làm tiền tao mà thôi.
Bọn chúng biết tính tao hay đãi bạn bè, hôm nay là ngày lãnh tiền học bổng
nên bèn kiếm chuyện thế.
Minh Viễn hỏi:
- Mời thì mời! Mầy nói nghe sao hay quá vậy, đã biết bao nhiêu người
chưa? Tao đoán sơ sơ ít nhất cũng mười lăm người, nếu thêm uống rượu thì
học bổng của mầy tháng này không còn lấy một xu.
Hắn vẩy vẩy tay rất vui vẻ:
- Hết thì thôi, tiền học bổng một tháng, đổi lấy một lần đãi khách thì thú vị
lắm.
Hiếu Thành cười chen vào:
- Thú vị lắm. Hết tiền thì cầm quần chứ có sao đâu.
Thằng La ngẩng đầu lên cười, bỏ bao thư đựng tiền vào túi áo rồi đi ra cửa,
một mặt đắc ý ngâm thơ:
“Làm người nhân thế phải biết tiêu
Keo kiết làm chi khổ đủ điều
Hôm nay tiêu hết mai lại có
Có mãi có hoài, mãi mãi tiêu”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.