TÌNH BUỒN - Trang 174

xá:
- Uống! Một bao “ngũ hương đậu hũ can” thật ngon mà không mời tụi tao
ăn, lại mời chuột, tụi bây nghĩ xem có tức không?
Tiểu Yến ngồi bên thằng La thở ra:
- Trời ơi, sao anh cứ nói những điều người ta không thích nghe vậy?
Nói xong, nàng kéo vạt áo của hắn:
- Anh ngồi xuống đây, im lặng uống hai ly nữa.
Hắn cúi xuống:
- Đừng kéo tôi, cái áo này sắp rách rồi. Tôi chỉ còn mỗi có nó, nếu rách thì
chẳng có gì mặc bây giờ.
Nàng lắc đầu.
- Trời đất ơi!
Góc bàn bên kia có chừng năm, sáu sinh viên bắt đầu bàn chuyện thời cuộc.
Hứa Lạc Linh cũng bắt đầu nói chuyện hăng say với họ, cuộc thảo luận đã
khơi động lòng yêu nước của nhiều người, khiến có đứa đứng lên múa tay,
múa chân mắng chửi bọn Nhật. Một sinh viên bắt đầu hát với giọng say ngà
ngà:
“Nhà tôi bên giòng sông Tùng Hoa miền đông bắc
Nói có núi rừng trùng điệp lẫn mỏ than
Nơi cánh đồng phì nhiêu bát ngát... ”
Tiếng hát không mấy hay nhưng đã đánh thức được giấc ngủ ly hương của
những tâm hồn trẻ. Hầu hết trong bọn họ đều là những kẻ xa quê vì giặc -
Ngôi nhà ấy với núi đồi, với con sông yêu dấu và cánh đồng ngát màu
xanh. Họ nhớ lắm! Nhớ lại kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu. Nhớ những
chiều có nắng vàng rơi trước ngõ mà họ ngây thơ trong tiếng gọi cha về.
Bây giờ còn đâu nữa chỉ vì gót giầy xâm lược Nhật. Bởi vậy một số người
đã đồng loạt hát lên. Bầu không khí từ vui biến sang buồn bã. Chàng sinh
viên đeo mắt kính có biệt hiệu Đặc Bảo, tay cầm ly rượu đầu lắc lư đọc:
“Trắc trắc, bằng bằng bằng, trắc trắc
Bằng bằng, trắc trắc trắc bằng bằng”
Rồi hắn ngâm tiếp hai câu thơ:
“Khói lửa giang sơn ngùn ngụt bốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.