TÌNH BUỒN - Trang 176

giọt mưa lớn dồn dập trên mái nhà hòa lẫn tiếng gió rít tạo thành một âm
thanh khủng khiếp. Trận mưa lớn đem lại bầu không khí mát mẻ khiến mọi
người trở nên tỉnh táo. Thằng La vui mừng hỉnh mặt lên nói:
- Đã quá! Đã quá!
Ngô mập thêm vào:
- Trời mưa sao đúng lúc quá vậy.
Phương Trúc nhìn ra cửa sổ kính. Nước mưa tạo thành những đường dài rồi
lan dần, lan dần. Dẫy núi đằng xa đã bị nước mưa xóa đi màu xanh chỉ còn
bóng dáng mập mờ như làn mây mỏng. Đám cỏ ngoài đồng ngả nghiêng,
gục đầu chịu mưa gió trông thật thảm thương. Những chiếc lá lìa cành bay
bay trong gió. Hai mươi phút trôi qua, cơn mưa lại tạnh. Mặt trời nở lại nụ
cười ở dãy núi phía tây. Chim chóc bắt đầu líu lo như đang kể nhau nghe
cơn sóng gió hãi hùng. Mộc Thiên nhấp một hớp rượu nhìn ra ngoài nói:
- Vũ trụ này đẹp quá. Đẹp của một cảnh sắc thiên nhiên mà chúng ta được
nhìn tận mắt. Mấy ai có thể nhìn màu xanh của cây cỏ, vài con bướm lượn,
những con chuồn bay mà liên tưởng đến cảnh tang thương có đầu rơi máu
đổ ngoài chiến trường?
Quay mặt lại chàng thoáng nhìn Phương Trúc nửa như cố ý, nửa như vô
tình. Phương Trúc liền cúi xuống nhìn đĩa hạt dưa trên bàn. Đặc Bảo hỏi
Mộc Thiên:
- Mầy đang định làm thơ à?
- Hôm nay chỉ có rượu không có thơ.
Ngô mập ngẩng đầu lên chỉ Phương Trúc.
- Ở đây có một nữ thi sĩ, tụi mầy đừng bỏ quạ Cha nàng là nhà thơ có tên
tuổi. Nàng là một nữ sinh nổi tiếng của trường trung học X.
Đặc Bảo ngây ngô nghiêng đầu nhìn nàng như để xem lời nói của Ngô mập
có đúng sự thật không. Ngô mập tiếp:
- Phương Trúc, hãy làm một bài thơ đi.
Nàng từ chối:
- Ai nói tôi biết làm thợ Tôi nghe nói trong số các anh có một Tiểu Lý Bạch
cơ mà.
Đặc Bảo đẩy vai Mộc Thiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.