TÌNH BUỒN - Trang 178

học bổng của hắn còn nằm nguyên trong bao thơ, chưa đụng đến nhưng,
vẫn không đủ để trả cho chủ quán. Hắn bèn bảo:
- Ông ghi sổ đi, tôi sẽ trả sau.
Thấy vậy, Hiếu Thành đến trả giúp mấy đồng còn thiếu.
Ra khỏi quán, bọn chúng bắt đầu chia tay nhau, tiếng cười đùa vẫn còn
vang dậy. Bọn Trung Ương phải qua đò để về trường. Phương Trúc về Sa
Bình Bá nên phải tháp tùng cùng toán sinh viên Trung Ương. Thằng La vừa
định đi thì Mộc Thiên kêu lại:
- La, mầy có thư.
Mộc Thiên trao thư cho La rồi trở về đò với người bạn đang chờ. Phương
Trúc đứng cạnh mạn thuyền. Ngọn gió đêm làm bay bay tóc trán nàng
trông đẹp làm sao. Nàng nhìn mặt nước lay động dưới ánh trăng rồi nhìn
lén Mộc Thiên. Chàng đang đứng ở mũi thuyền, ngước mặt nhìn trời với vẻ
thật buồn và mơ mộng. Nàng tự nhiên cũng ngước nhìn trời. Vòm trời
không có gì khác ngoài vầng trăng và mấy vì sao lạc. Ngô mập đang vui vẻ
hát. Đặc Bảo cứ mãi bằng bằng trắc trắc để hoàn tất bài thơ dở dang. Tiểu
Yến thì hát bài “Yến Song Phi”.
Đò cập bến, mọi người bước xuống. Ngô mập lên tiếng mời:
- Phương Trúc, đi dạo với chúng tôi nhé.
- Không được, tôi xin phép về vì tối lắm rồi.
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Mộc Thiên. Chàng vẫn lơ đễnh nhìn giòng
sông Gia Linh như không hề nghe câu nói của nàng.
Ngô mập tiếp:
- Hay là tôi đưa cô về.
- Cám ơn anh. Tôi về một mình không sao vì đường trong làng dễ đi.
Nàng lại liếc sang Mộc Thiên. Chàng vẫn chăm chú nhìn đám cỏ trên bờ,
với những đom đóm lập lòe bay.
Ngô mập lại nói:
- Chúng ta tạm biệt, mong tuần sau gặp lại.
Nàng vẫy taỵ Bước chân cô đơn trên con đường đất thật chậm và nặng nề.
Đom đóm cứ mãi vây quanh nàng - Chúng đẹp lắm sao!.. Nàng cắn môi,
trong lòng trở nên trống trải lạ thường. Nàng lầm lũi đi như đang mang một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.