TÌNH BUỒN - Trang 179

thất vọng nặng nề trở về ngôi nhà quạnh hiu của mình.
Về đến ký túc xá thằng La lên giường nằm mở thơ của Mộc Thiên đưa cho
hắn. Một tấm giấy bạc lớn rơi xuống đất. Thì ra, đó là số tiền mà hắn trả
cho ông chủ quán. Hắn nhảy lên tức tối nói:
- Nó khinh tao, tưởng tao đãi không nổi sao?
Nhưng rồi, thêm một mảnh giấy khác rơi xuống đất, hắn nhặt lên đọc:
“Anh La,
Chắc anh cùng quan điểm với tôi là không bao giờ làm nô lệ cho đồng tiền.
Ngược lại, xem nó là một phương tiện tạo lên niềm vui cho con người.
Tuy nhiên, tôi và anh sẽ có hai cái nhìn khác nhau về tiền bạc. Nói cách
khác là anh có lắm lúc kẹt tiền hơn tôi nhiều. Tôi ít khi có cái giờ phút ấy
nhưng tôi rất hiểu nỗi thống khổ của nó, chỉ cần một điếu thuốc cũng mua
không nổi. Bởi vậy, nếu chúng ta đều xem nhau là trọng thì hãy cho phép
tôi thanh toán số tiền phí tổn của cuộc vui hôm naỵ Nói khác đi, tôi gởi tiền
này cho anh tức tôi xem anh là bạn tri kỷ. Tôi mong rằng anh hiểu lòng
thành thật của tôi, đừng cho tôi khinh anh.
Chào thông cảm
Mộc Thiên”
Thằng La đưa thơ cho Hiếu Thành và Minh Viễn xem, rồi nằm ngửa, hai
tay gối đầu, mắt nhìn trần nhà suy nghĩ. Xem xong thơ, Hiếu Thành nói:
- Nó là một thằng bạn thành thật, tao thích cái tính ấy lắm.
Minh Viễn hứ một tiếng, đi đến cửa sổ:
- Cái lối chơi sang của thằng công tử bột. Nó có tiền thì việc gì chơi không
tốt.
Hiếu Thành phản đối:
- Mầy lúc nào cũng thành kiến với hắn. Mầy chỉ những chỗ xấu của hắn
cho tao coi.
- Đâu phải thế, chỉ hơi kỳ tí thôi.
Thằng La đứng dậy bước ra cửa:
- Phải công nhận là thằng Mộc Thiên tốt với bạn bè. Tao thích nó lắm.
Hiếu Thành hỏi:
- Mầy đi đâu đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.