TÌNH BUỒN - Trang 177

- Chính nó.
Đặc Bảo đẩy mạnh đã làm ly rượu trên tay Mộc Thiên đổ lên áo. Chàng
chậm rãi lấy khăn tay ra lau. Đặc Bảo tiếp tục giục:
- Tiểu Lý Bạch, hãy làm thơ cô Trúc nghe đi.
Chàng vẫn hờ hững đáp:
- Tôi không có thơ chỉ có rượu.
Chàng tiếp tục lau vết rượu trên áo, nhưng rồi lại ngẩng đầu lên đọc;
“Rượu trên áo như thơ đà đang dệt
từng lời thơ là từng bể tương tư!”
Đọc xong, chàng nhìn thẳng vào Phương Trúc. Đôi mắt chớp nhanh như
muôn ngàn ngôn ngữ đang nói và cả một vũ trụ tương tự Sự ngạc nhiên pha
lẫn xúc động đã làm tim nàng đập nhanh. Một niềm vui nhuốm lên trong
lòng. Nàng không còn chạy trốn ánh mắt ấy nên đã nhìn thẳng vào mặt
Mộc Thiên và nói:
- Anh đã bảo vũ trụ này đẹp thì ngâm làm chi những lời thơ buồn ấy?
Nói xong, nàng chỉ tay ra cửa sổ. Bên ngoài những giọt nước mưa còn trĩu
nặng trên đám cỏ xanh. Một đôi bướm đùa nhau giữa nắng chiều. Nàng
nhìn một cách say mê rồi ngẩng đầu lên, giọng thanh tao đọc:
“Giọt nước mát làm tươi thêm ngọn co?
Gió đã ngừng hoa nọ vẫn bay hương
Đôi bướm lượn, khoe từng đôi cánh sắc
Tường không cao, sao vượt khúc yêu đương”
Đọc xong, nàng tươi cười nhìn Mộc Thiên:
- Tôi làm thơ dở, đừng cười nhé
Đặc Bảo lấy mắt kiếng xuống, nhìn Phương Trúc một lúc lâu rồi đeo lên.
Hắn ngẫm nghĩ lúc lâu rồi đập tay lên bàn nói lớn:
- Nè Mộc Thiên, mang danh phân khoa Văn học như bọn mình thật xấu hổ
quá.
Mộc Thiên không đáp, chỉ nhìn Phương Trúc. Một lúc lâu, chàng nhìn
xuống ly rượu, sắc mặt bây giờ đã tái hẳn đi. Cặp mắt phảng phất một nỗi
buồn sâu thẳm. Chàng cứ ngồi im như thế cho đến khi cuộc vui chấm dứt.
Vầng trăng đã xuất hiện trên vòm trời đêm. Thằng La đi tính tiền. Số tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.