TÌNH BUỒN - Trang 197

- Vọng cổ.
- Nhảy đầm.
Mọi người thi nhau đề nghị, cuối cùng Minh Viễn hát:
“Gió lạnh thu sầu mây trắng bay
Cây lay lay lá, nhạn buồn xuôi nam... ”
Hôm nay cũng là mùa thu, hoàng hôn gió càng lạnh. Tiếng hát buồn buồn
của Minh Viễn vang lên đã làm não lòng người.
Bọn họ lại tiếp tục, quả tim bên dưới là của Phương Trúc. Họ xúm xít lại
xem, trái tim của Phương Trúc được vẽ thành nhiều lớp và ghi chữ sau:
“Việc, việc, việc - Có ai biết - Việc, việc, việc”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn nhau, thằng La ngơ ngác hỏi:
- Thật là “có ai biết”. Tôi chẳng hiểu ất giáp gì hết.
Ngô mập lên tiếng:
- Tôi cũng thế.
Tiểu Yến:
- Một mình mình vẽ một mình mình hay!
Phương Trúc mỉm cười. Cặp mắt từ từ đảo quanh, dừng lại trên mặt Mộc
Thiên giây lát rồi tiếp tục di chuyển nơi khác. Mộc Thiên đắm đuối nhìn lại
nàng. Cái nhìn ra vẻ ngầm hiểu và có pha chút nghi vấn. Thằng La kêu lên:
- Phải phạt! Tim cô còn rắc rối hơn tim tôi nhiều. Ai hiểu được nào?
Phương Trúc bịt miệng cười rồi chậm rãi hỏi:
- Thật sự không ai hiểu sao?
Thằng La:
- Chứ sao! Có ai hiểu được thì sẵn sàng tha cho cô đó. Cô cứ hỏi thử đi,
xem có ai hiểu được tim cô không?
Phương Trúc:
- Chỉ cần một người hiểu thì tôi cũng đủ khỏi phạt?
Ngô mập:
- Được rồi, tôi tin chắc không ai hiểu nổi. Đã “việc, việc” phức tạp như vậy,
lại thêm tầng tầng lớp lớp con tim. Người ta chỉ có một quả tim, còn cô sao
lại lắm tim thế?
Phương Trúc lại nhìn chung quanh lần nữa như để tìm xem ai đã hiểu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.