TÌNH BUỒN - Trang 200

ở đâyđược bao lâu? Đó là câu hỏi đặt ra mà không lời giải đáp. Bọn họ như
cánh bèo trên sông, như cành liễu trước gió, bèo hợp để rồi tan. Cành liễu
chụm đầu vào nhau bởi gió rồi lại xa nhau mấy ai ngờ.
Quả tim của Tiểu Yến là quả tim của mọi người, là khát vọng của mọi tuổi
trẻ. Có tuổi trẻ nào không muốn nhìn thấy mùa xuân cuộc đời, không muốn
tạo nên những nụ cười hồn nhiên bất diệt. Và có mái đầu xanh nào không
muốn sống bên vòng tay mẹ, không muốn nhìn cánh đồng, núi đồi hay dãy
tre làng quanh co, uốn khúc. Những ước muốn ấy bây giờ chỉ còn mộng
tưởng vì quê hương đã tràn ngập khói lửa, gót dày xâm lăng dẫm nát ruộng
vườn.
Quả tim của Tiểu Yến cũng là có mặt hôm nay và cũng là quả tim loang
máu của những người dân vô tội. Mọi người đang nghĩ đến thân phận
mình, bạn bè, quê hương nên buồn nhiều. Thấy vậy, Tiểu Yến liền vò tròn
miếng giấy nói:
- Viết bậy đó thôi, hãy xem của người khác đi
Miếng giấy dưới nhất là của Mộc Thiên. Mọi người vây quanh để xem.
Thật không ai ngờ, không có hình có tim trên giấy mà chỉ có mấy hàng
chữ:
“Tim tôi rụng bay về muôn hướng đó
Chiều càng lên, gió mãi buốt buồng gan
Bạn lòng ơi, ai nhặt được tim vàng
Xin giữ kẻo lòng tôi sẽ vỡ!”
Thằng La gãi đầu:
- Ha còn quái gở hơn nữa. Quả tim cũng chả có.
Tiểu Yến quyết định:
- Không cần nói nhiều, phạt
Mộc Thiên nhấm rượu rồi hỏi:
- Phạt tôi à? Quả tim tôi đã mất rồi thì làm sao phạt tôi được.
- Anh đùa nhất mà cũng khỉ nhất. Phương Trúc theo chị có nên phạt không?
Phương Trúc đang mơ màng nhìn mấy câu thơ, nghe Tiểu Yến hỏi, giật
mình đáp:
- Đáng phạt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.