TÌNH BUỒN - Trang 201

- Đáng phạt?
Mộc Thiên cảm thấy bàng hoàng trong lòng. Phương Trúc rời mắt khỏi
miếng giấy nhìn lên mặt chàng. Cặp mắt dò xét ấy phảng phất nét buồn.
Nàng như đang tìm cái gì nơi Mộc Thiên. Mặt nàng hơi đỏ vì rượu. Tim
chàng bỗng nhiên se thắt. Chàng cầm đũa gõ vào bình rượu: - Đáng phạt thì
tôi đọc thơ nhé?
Chàng lại nhìn sang Phương Trúc. Giọng thấp, chậm và buồn như muốn lôi
cuốn người nghe:
“Cuộc nhân thế như bóng câu qua cửa
Yêu thật nhiều để hồn mãi đi hoang
ôm vào tim bằng vạn mảnh trăng tan
Mặc ai trách ta vẫn hoài người ấy
Lúc vắng lặng vơi buồn bằng khúc hát
Tiếng vừa lên thì sống lại cơn sầu
Tiếng lòng đâu dung nhan ấy về đâu?
Tình lặng mất tình hồn ta cũng chết
Thôi từ ấy để mặc tình trôi dạt
Thuyền không neo mong chi nữa bến bờ
Mộng ôm hoài còn đây mỗi vầng thơ
Thơ và rượu làm bạn đường phiêu bạt”

Đọc xong bài thơ, Mộc Thiên nốc cạn ly rượu. Vài giọt rượu đổ lên áo.
Chàng đứng dậy khập khểnh bước đến cửa sổ. Rượu trong người như đang
đốt cháy thiêu đốt cả hoài vọng và ý thức. Chàng hai tay ôm đầu, nhìn ra
bóng đen bên ngoài.
Mọi người vẫn tiếp tục cuộc vui. Kẻ say vì men rượu, người say vì men
tình. Tiếng cười la muốn vỡ cả quán. Đặc Bảo lại hát bài “Mãn Giang
Hồng” một số người hát theo.
Mộc Thiên quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt lờ đờ như say rượu vừa mơ màng,
vừa si si, vừa oán trách, vừa như đắm đuối yêu nhìn chàng. Chàng quay đầu
trở ra, đôi mắt ấy như đang treo trên vòm trời đêm nhìn xuống chàng.
Chàng úp mặt vào bàn tay:
- Trời bày chi cảnh này! Đã là hữu duyên sao gặp nhau muộn đến thế? Và,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.