TÌNH BUỒN - Trang 241

biết bà ta thương hại chàng lắm nhưng phải đành chịu không dám nói lời
nào.
Chàng quay sang mẹ Phương Trúc bà đang giận dữ nhìn chàng. Chàng lắc
đầu lặng lẽ lui ra. Cánh cửa đóng sập lại ngay khi bước chân chàng vừa ra
khỏi, tiếp theo đó là tiếng lách cách. Chàng tựa cửa nhìn trời lòng như đứt
từng đoạn ruột. Chàng gọi thầm:
- Phương Trúc! Em ở đâu? Em ở đâu?
Gió xuyên qua nóc nhà, len qua hẻm nhỏ, quay cuồng rồi reo lên:
- Em ở đâu? Em ở đâu?
Chàng đưa tay chùi nước mưa trên mặt, siết lại khăn lông rồi thẫn thờ bước
về con đường cũ.
Về đến phòng, chàng nằm vật lên giường, vẫn để nguyên cái mình đầy
nước. Chàng nhắm mắt lại đầu óc quay cuồng. Tiếng Phương Trúc như
văng vẳng bên tai:
- Tim anh đang nhảy, từng bước nhảy trầm đều thật đẹp.
Chàng úp mặt vào gối rên rỉ:
- Em ở đâu? Em ở đâu?
Gió rít ngoài đồng. Khung cửa lách cách kêu. Một con chim lạc đàn gọi bạn
nghe buồn tê tái. Những âm thanh ấy tạo nên tiếng văng vẳng trong phòng:
- Em ở đâu? Em ở đâu?
o0o
Phương Trúc hai tay chống cằm, sững sờ nhìn mâm cơm và ngọn đèn dầu
trước mặt. Thức ăn và cơm đã nguội mà nàng chưa hề cầm đến đôi đũa.
Bao nhiêu ngày đêm rồi, nàng bị giam trong phòng như một kẻ trọng tội
nằm trong xà lim. Nàng bắt đầu hận mẹ, hận sự ngoan cố, tàn nhẫn và vô
tình của bà.
Đã nhiều đêm thao thức, nàng tìm cách trốn khỏi nhà này để sống với Mộc
Thiên, không bao giờ trở lại. Nhưng, trốn cách nào bây giờ? Cửa thì khóa
chặt, ngay cả những lúc đi tắm, mẹ nàng cũng bắt ghế ngồi trước cửa phòng
tắm canh chừng. Mãi sống trong tình trạng giam cầm, nàng như người mất
trí.
Có tiếng chìa khóa tra vào ổ, rồi cánh cửa mở ra. Mẹ nàng đứng ngoài canh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.