TÌNH BUỒN - Trang 240

- Vâng! Cậu muốn hỏi làm gì?
- Dạ cháu muốn gặp cô Trúc.
- Xin lỗi, cô Trúc không có ở nhà.
Bà định đóng cửa, chàng vội cản lại và cung kính:
- Phiền bác, xin bác vui lòng cho cháu biết cô Trúc đi đâu?
Bà quan sát chàng bằng cái nhìn sắc như dao:
- Cậu hỏi làm gì?
Chàng thật khó trả lời;
- Cháu... cháu hy vọng là có thể gặp cô ta vì chúng cháu là bạn thân.
Bà chau mày:
- Bạn thân! Thôi được, tôi cho cậu biết là cô ta đã đi Thành Đô rồi.
Chàng giật mình:
- Thành Đô! Dạ thưa bác cô ta đi Thành Đô làm gì?
- Đi lấy chồng.
Chàng ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt bà. Bà cũng trợn lại chàng. Hai người
cứ thế nhìn nhau không chớp. Bầu không khí thù nghịch bắt đầu len lỏi
giữa họ, một lát sau, chàng chậm rãi hỏi:
- Thưa bác, làm ơn cho cháu biết cô ta hiện ở đâu?
- Thành Đô.
- Không, cháu tin chắc cô ta không đến đó.
Bà hứ một tiếng:
- Nếu cậu biết vậy sao còn đến đây hỏi tôi? Xin mời cậu về để tôi còn đóng
cửa.
Chàng vẫn đứng bất động:
- Thưa bác, xin phép bác cho cháu gặp cô Trúc.
Bà giận dữ:
- Sao? Tôi đã nói với cậu là cô ta đi Thành Đô rồi, tin hay không là tùy cậu.
Xin cậu đừng đến đây phá rối gia đình tôi nữa. Chúng tôi không tiếp người
lạ, hơn nữa, Phương Trúc đã có chồng, mong các cậu đừng dụ dỗ con gái
tôi, hãy để thì giờ ấy mà lo học hành.
Dứt lời bà khép vội cánh cửa. Mộc Thiên vẫn đứng bất động ở giữa cản lại.
Chàng bực tức ngước mặt lên thì bắt gặp ánh mắt u buồn của vú già. Chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.