TÌNH BUỒN - Trang 239

ruột. Chàng chậm rãi bước đến trước cửa, nhìn qua khe hở, bên trong im
phăng phắc, chẳng thấy một bóng người. Chàng đứng đó nhìn mưa bay,
nhìn cánh cửa, không một tiếng khua động nào được dấy lên trong lúc này.
Chàng thật tuyệt vọng! Nước mưa bây giờ đã chảy vào cổ áo làm chàng
lạnh run lên. ý tưởng gặp Phương Trúc đã vùng dậy trong lòng thật khốc
liệt khiến chàng bạo dạn đưa tay lên gõ cửa.
Vẫn không một tiếng động bên trong. Chàng đứng chờ một lát lại gõ tiếp,
lần này mạnh hơn lần trước. Bên trong nghe có tiếng chân, rồi giọng của
một bà lão vọng ra:
- Ai đó?
- Dạ, thưa tôi định tìm Phương Trúc.
Cánh cửa mở ra, người mở cửa lại là vú già. Thấy Mộc Thiên, bà hoảng
lên, miệng há hốc. May là chàng còn nhớ rõ vú nên vội chào:
- Dạ, chào vú ạ! Phương Trúc có nhà không vú?
Bà ấp úng:
- Phương... Phương... Trúc...
Vú già chưa dứt lời thì bên trong vang lên giọng của kẻ có quyền:
- Ai đó vú?
- Ô... Ô...
Vú già băn khoăn, định đóng cửa lại đồng thời dục:
- Cậu đi đi, Phương Trúc không có ở nhà.
Chàng nhanh chân bước vào, cản không cho vú đóng cửa:
- Phương Trúc có chuyện gì vậy vú?
Vú già chưa kịp trả lời thì mẹ Phương Trúc đã bước ra. Mái tóc bạc búi
cao, gương mặt thiếu máu càng tăng phần nghiêm khắc. Thoáng thấy bà,
chàng đã nhận biết ngay đó là mẹ của nàng. Chàng chưa kịp mở miệng thì
bà đã lạnh lùng hỏi:
- Cậu muốn gì?
Chàng gắng đáp thật khiêm tốn và cung kính:
- Dạ thưa bác, cháu là Mộc Thiên. Xin phép bác có phải bác là mẹ của
Phương Trúc?
Vẫn giọng cũ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.