TÌNH BUỒN - Trang 288

Nàng khóc đến nỗi ngất đi. Khi tỉnh dậy, cái ý định muốn chết và cái ý thức
sống lại của quá khứ đang chiến đấu trong đầu nàng mãnh liệt, nhìn khung
cửa nàng lắc đầu thật mạnh.
- Không, tôi không thể chết bây giờ, muốn chết, tôi phải chết trước mặt mẹ,
để mẹ nhìn thấy đứa con đã biết hối hận. Tôi muốn được mẹ tha lỗi bao giờ
mẹ tha lỗi thì tôi mới chết được.
Cuối cùng nàng quyết định:
- Mau về nhà gặp mẹ.
Nàng không chết trên dòng sông mà đã trôi trên dòng đời gần tắt thở, mẹ
nàng là chiếc phao duy nhất để nàng bám víu, để tìm được mãi hơi thở trên
đời. Những ý tưởng chết và sống, từ tiềm thức và vô thức đều vùng dậy gọi
lớn:
- Mẹ Ơi! Mẹ Ơi! Mẹ Ơi! Mẹ Ơi!
o0o
Sau hai mươi ngày lặn lội đến đất Côn Minh, hôm nay Phương Trúc trở về
mang đầy đau thương và bụi đường. Nàng chạy nhanh vào nhà vú già ra
mở cửa. trông bà như già hơn trước mười tuổi. Bà đưa mắt sợ hãi và thất
vọng nhìn nàng. Nàng tựa lưng vào cửa, nước mắt long lanh, vừa thở hổn
hển, vừa hấp tấp hỏi:
- Mẹ tôi đâu?
Vú già nhìn sững nàng. Bàn tay run run đặt lên vai nàng, miệng lắp bắp:
- Cô... cô, tại sao lại về đây?
Nàng nhắm mắt, cố nén không cho nước mắt trào ra. Giọng chậm và khàn:
- Mẹ tôi đâu? Tôi muốn gặp mẹ.
Bà đáp như trong cơn mộng:
- Cô, mẹ của cô...
- Sao vậy vú? Tôi muốn gặp mẹ.
Đẩy tay vú già ra, Phương Trúc chạy nhanh vào nhà. Nàng liền đứng sựng
lại. Trên bàn thờ có tấm hình lớn của mẹ, trái cây chất đầy cỗ bồng và hai
cây bạch lạp đang thắp sáng... Hai chân run lên, nàng té nhào xuống đất.
Vói vịn cái ghế, nàng ngước nhìn hình mẹ, mắt bà trợn to dưới ánh đèn cầy
và khói hương nghi ngút, Nàng quỳ trước bàn thờ giống như nhà sư đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.