- Nó là con gái và cũng chính là con anh vì chúng ta cùng nuôi nó mười
tám năm rồi. Người đó không hề liên hệ gì với nó.
- Anh đã nghĩ kỹ rồi. Câu chuyện đến lúc này không thể nào còn tiếp tục
giữ bí mật được nữa. Như Phong về nhà nhắc tên anh cho Mộc Thiên nghe
thì ông ta biết chúng mình vẫn còn sống chung nhau...
- Nhưng Mộc Thiên không thể nào biết được Hiểu Đan là con ổng.
Minh Viễn cười gằn:
- Phương Trúc! Sao em già đầu rồi mà còn khờ quá vậy? Lúc trước có nói
hay không đâu là chuyện quan hệ, bây giờ ổng chỉ cần tính năm cũng đủ
biết Hiểu Đan là con ai rồi. Hơn nữa em đã quên Hiếu Thành rồi sao? Rất
có thể là hai người liên lạc với nhau... em ngu vừa vậy chứ, làm sao mà giữ
được việc này bí mật được nữa.
- Em xin cam đoan với anh là sẽ có biện pháp trong việc này mong anh
đừng tiết lộ gì cho Hiểu Đan biết.
ông nắm tay bà, nhìn thẳng vào mặt bà và nghiêm giọng:
- Còn một việc quan trọng khác là chuyện của anh và em.
- Anh... anh nói thế nghĩa là gì ?
- Không phải từ lâu em vẫn còn yêu ông ta hay sao? mười mấy năm rồi, em
vẫn còn yêu ông ta.
- Anh... anh đang nói gì thế ?
- Điều ấy thiết tưởng em đã biết. Khi chiều Như Phong có nói ông ta đã ly
dị vợ như thế là bây giờ không còn gì ràng buộc như trước nữa. Về phần
em, lâu nay anh đã để em sống quá cực khổ.
Bà nổi giận ngắt lời:
- Anh nói thế nghĩa là sao? có bao giờ em than sống với anh là khổ cực đâu,
ngược lại lúc nào cũng nhớ ơn anh...
- Thì chỉ có thế, ngoài ra không còn gì hơn nữa. Mười tám năm qua, em
biết ơn anh và anh chỉ nhận được sự đền ơn ấy mà thôi.
ông ngừng để lấy hơi rồi tiếp:
- Rất có thể là em không tự nhận biết điều đó nhưng anh biết, biết rất rõ.
Chỉ cần để ý mỗi lần em nhìn Hiểu Đan một cách kinh ngạc hay lúc ngồi
chống cằm suy tưởng là đủ rõ lắm rồi. Phương Trúc em đâu có quên người