TÌNH BUỒN - Trang 302

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 33

Đêm lặng như tờ, Phương Trúc nằm trên giường mở to mắt nhìn căn phòng
tối om. Ngoài cửa sổ không có ánh trăng, tư bề đen như mực, đêm thật yên
lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe từng tiếng đập của tim bà.
Xa xa, tiếng còi xe lửa vọng lại, bà liên tưởng đến tiếng keng két của bánh
sắt lăn trên đường rầy. âm thanh ấy như cùng nhịp điệu với tim bà khiến bà
có cảm giác mình đang lăn theo bánh xe, lăn mãi không ngừng.
Những gì xảy ra khi chiều vẫn còn vang lên trong tâm trí bà, không thể nào
xóa bỏ được:
- Tại sao mẹ ? tại sao?
Những tiếng kêu tuyệt vọng của Hiểu Đan vẫn còn văng vẳng bên tai.
Những chuyện quá khứ bắt đầu sống lại trong trí bà. Bà không thể nào trả
lời được hai tiếng tại sao cho Hiểu Đan biết. Bởi vì bà không được cho con
gái biết cái dĩ vãng nhơ nhớp của mình và cái thằng người đàn ông ma quỉ
ấy - Hà Mộc Thiên! bà muốn nói với con rằng:
- Con phải tránh xa người đàn ông ấy, tránh xa tất cả những người có liên
hệ với ông ta, vì ông ta là một ác quỉ, không phải người!
Con bà đang đứng trước mộng đẹp, đang nhìn thấy vũ trụ toàn là màu rực
rỡ thì bây giờ bà không được đem bóng tối ra giăng kín mắt nó.
- Tại sao vậy mẹ ? tại sao?
Tại sao vẫn là tại sao! Vẫn những lỗi lầm và nhục nhã suốt đời không rửa
được thì không bao giờ con bà có thể rõ tại sao. Bà đã không cắt nghĩa
được tiếng ấy mà còn hỏi lại tại sao? Vâng, tại sao con bà lại yêu cháu Mộc
Thiên. Lôi cuốn bà trở về con đường đau khổ mà bà cố quên đi trong suốt
mười tám năm rồi. Hay là bà sinh ra ở đời để làm một con người nhận chịu
đau khổ, không tài nào trốn chạy được. Ở xứ Đài Bắc này con trai đâu có
thiếu, thế sao Hiểu Đan lại đi yêu Như Phong, cháu của người ấy!
- Mẹ, sao vậy mẹ ? Mẹ! Mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.