TÌNH BUỒN - Trang 307

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 34

Sáng ra, Minh Viễn đi làm sớm. Hiểu Đan và Hiểu Bạch cũng đi học hết. Ở
nhà chỉ còn lại Phương Trúc. Bà ngồi chết nơi bàn học nhìn ánh nắng ngoài
cửa. Bà còn bao nhiêu việc phải làm như đi chợ, về giặt đồ dọn dẹp nhà
cửa... Công việc bề bộn chưa làm được gì mà trời lại mau trưa. Tuy nhiên,
công việc của bà không gì bận rộn, lo âu bằng vấn đề của Hiểu Đan. Bà
nghĩ rằng muốn giữ được bí mật câu chuyện bi thương của mười tám năm
về trước không còn cách nào hơn là cản trở việc yêu đương của Hiểu Đan.
Tuy nhiên, cản trở cách nào bây giờ ? Mười mấy năm về trước mẹ bà đã
không cho bà được cái quyền tự do yêu đương thì bây giờ lý do nào bà có
thể tái diễn cái trò ấy nữa. Và Như Phong, trời xui chi nó lại là cháu Mộc
Thiên! Tên Mộc Thiên mỗi lần nhắc đến như một lưỡi dao bén cắt đi của bà
từng đoạn ruột. Bà úp mặt xuống bàn, thở dài và lắc đầu thật mạnh.
Bỗng có tiếng mở cửa, chắc là Hiểu Bạch khi sáng đi học quên khóa cửa.
Bà gắng gượng ngẩng đầu lên lắng nghe tiếng chân đi vào nhà. Bà quay
đầu lại thì ra người mở cửa chính là Như Phong. Mặt hắn bơ phờ, mắt lõm
xuống chứng tỏ đã mất ngủ suốt đêm quạ Nhắm mắt lại, ước mong của bà
bây giờ Như Phong là một thằng ngốc, một kẻ lưu manh để bà có cách đối
phó dễ hơn. Đằng này hắn là một thanh niên trí thức và nét mặt cương
quyết đầy liều lĩnh thì bà còn cách nào để đối phó bây giờ. Hơn nữa, nơi
người hắn có một hấp lực như sức hút của một thỏi nam châm!
Như Phong cung kính chào:
- Thưa bác! xin lỗi, cháu đã đến quấy rối bác.
Phía sau sự lễ phép của chàng như tìm ẩn ý tưởng phá vỡ những gì bà cố
giữ gìn. Phương Trúc chỉ cái ghế trước mặt.
- Mời cậu ngồi.
Như Phong ngồi xuống ghế, nhìn thẳng lên mặt bà. Sắc mặt chàng bây giờ
đã bớt trắng, giọng nói được tự nhiên hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.