TÌNH BUỒN - Trang 349

Điều cần nhất, là bà phải có lập trường để không bị Ông cám dỗ lần nữa.
Bà phải nhìn ông bằng cặp mắt tinh vi để lột trần cái chân tướng giả tạo ấy.
Bà hôm nay không phải là bà của thời mười tám, mười chín nữa.
Bỗng nhiên bà ngước đầu lên.
- Không, tôi không thể nào tin được tôi không tin bất cứ lời nói nào của
ông.
Mộc Thiên choáng váng mặt mày, phải nắm chặt song cửa mới có thể đứng
vững - tại sao thế ? sao mình lại trở thành yếu đuối như vậy? ông lấy điếu
thuốc ra đốt rồi gục gặc đầu đau khổ nhìn bà:
- Em không tin anh biết có nói ra em cũng chẳng tin nào. Thôi bây giờ
không nhắc đến chuyện ấy nữa vì nó đã muộn lắm rồi tốt hơn, chúng mình
trở lại vấn đề hiện tại, em nghĩ sao?
- Vấn đề gì ?
- Đan và Phong.
Bà ngồi ngay lại:
- Đan và Phong! phải chúng ta phải nói việc này vì Đan là con gái tôi,
Phong là cháu ông, tôi lo cho con tôi, ông lo cho cháu ông...
- ý của bà là...
Bà tuyên bố dứt khoát:
- Chúng vĩnh viễn không được đi lại!
Mộc Thiên nhíu mày:
- Tại sao? em hận anh. được rồi. Phong và Đan có làm gì nên tội mà em lại
nhẫn tâm chia lìa chúng ?
Trúc gắt:
- Tôi làm như vậy đó.
- Tại sao?
Bà cao giọng:
- Tại vì không muốn Đan gần ông không muốn nó trở lại với ông, không
muốn nó lấy “cháu Hà Mộc Thiên”.
- Nếu như anh lánh mặt thì sao?
Bà hoài nghi hỏi:
- Lánh mặt ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.