TÌNH BUỒN - Trang 351

Ông lấy làm ngạc nhiên hơn khi thấy mái tóc của bà điểm bạc và làn da
trán nhăn nheo. Một cảm giác đau đớn dâng lên hỗn loạn trong lòng ông,
làm ông choáng váng muốn ngã nên vội chụp lấy bàn tay của Trúc còn
đang nắm chặt quả nắm, ông hối hả gọi:
- Trúc! đừng đi!
Trúc kinh ngạc quay đầu lại. tiếng gọi ấy là cả sự nhiệt thành từ tim ông
nên đã làm cho tư tưởng bà ngưng đọng ý thức ta biến và tâm thần rối loạn.
Bà đang rơi vào tình trạng hôn mê đôi mắt mơ màng chỉ còn gọi được mấy
tiếng
- Anh! anh!
Mộc Thiên kinh ngạc nhìn bà, cái nhìn say mê như thời xa xưa ấy.
- Em! sao bao nhiêu năm ly tán, không ngờ còn gặp được em...
ông không còn dám nhìn Trúc mà phải quay đầu đi nơi khác.
- Trước khi em rời nơi đây! anh có món quà này tặng em.
ông quay lại đến trước tủ mở lấy ra một cái rương nhỏ. rồi mở rương lấy ra
một cái hộp gỗ trên nắp có khắc hình một Thiên thần. Ông bưng hộp đến
cạnh Trúc nói thật khẽ.
- Trong này chứa những điều bí mật mà bao nhiêu năm nay anh đã giữ.
Suốt quãng thời gian chúng ta tha thiết yêu nhau, em vẫn chưa hề biết đến
nó. Không còn bao lâu nữa anh sẽ rời khỏi nơi này để đi đến một nơi xa lạ
khác, chừng ấy biết chúng ta có còn dịp để gặp nhau không. Bởi vậy trước
khi em đi, anh xin gởi cái hộp này để làm kỷ niệm để nhớ mãi mối tình
dang dở của chúng mình.
Bà ngơ ngác tiếp lấy cái hộp; mắt không rời khỏi mặt Mộc Thiên
- Em có thể mở ra xem không ?
ông gật đầu. Ba mở hộp ra, bên trong gồm một thắt lưng bằng vải, một đóa
cúc héo, một cành dương liễu một khăn tay trắng và một mảnh giấy nhỏ mà
bà đã làm nên những câu thơ của cái thời còn nhiều mộng tưởng
“Bay bay gó thổi làn mây bạc
Xuân đã hồng phai một sắc trời
Nắng vàng không ấm trong tim vỡ
Chàng đi đi mãi giữa sương rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.