TÌNH BUỒN - Trang 40

- Không được, Hiểu Bạch, con phải đi gọi.
Hiểu Bạch chạy tuốt. Ông Minh Viễn ngẫm nghĩ rồi quay trở vào nhà lấy
tiền. Ông Hiếu Thành lợi dụng ngay cơ hội đó nói nhanh với bà Phương
Trúc:
- Chị Phương Trúc, chị thật tình cho tôi biết nhé hiện đời sống của các
người ra sao?
Bà Phương Trúc nở nụ cười gượng:
- Cũng đắp đổi qua ngày, cái tính của anh Minh Viễn thì anh biết rồi. Sống
lý tưởng, không thích ganh đua với ai cả, thành thử đi làm đã trên mười
mấy năm mà vẫn là một chức việc nhỏ thôi.
Hiếu Thành gật gù, nhìn Phương Trúc định nói điều gì nhưng lại thôi. Bà
Phương Trúc thắc mắc:
- Anh định nói gì?
Hiếu Thành ngập ngừng:
- Chị có biết là...
- Biết cái gì?
- Cái người đó... Bây giờ cũng đang ở Đài Loan này.
Lời của ông Vương Hiếu Thành chỉ mới nói được một nửa thì ông Minh
Viễn đã bước ra. Bà Phương Trúc lạ lùng nhìn Hiếu Thành. Cái người đó...
bây giờ cũng đang ở Đài Loan. Ai vậy? Tại sao thái độ của Hiếu Thành lại
có vẻ bí mật. Không lẽ... trái tim của bà chợt đập mạnh... Không lẽ là... Bà
Phương Trúc chợt ngẩn ra như bị hóa đá.
Xe đã theo Bạch vào hẻm. Bà Phương Trúc chợt tỉnh, cùng chồng đưa vợ
chồng Hiếu Thành lên xe. Chiếc xe đạp thật xa rồi, họ mới quay trở vào
nhà.
Vào đến nhà, một lô việc phải làm. Mang bàn ghế giường tủ ra, ngăn vách
trở lại. Chiếc vách ngăn đôi phòng chỉ bằng giấy bồi thôi nên cũng khá nhẹ
nhàng. Ngoài ra còn phải dọn dẹp, quét dọn. Bà Phương Trúc bận rộn hẳn,
phải động viên cả hai đứa con cùng phụ việc. Cái bận rộn giúp cho bà quên
được nhiều thứ, nhất là sự suy nghĩ. Nhưng không hiểu sao câu nói cuối
cùng của Hiếu Thành như cứ lảng vảng trong đầu. Sắp xếp mền gối trên
giường mà lòng bà lại ngập đầy bối rối. Không thể như vậy được Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.