TÌNH BUỒN - Trang 425

Mắt bà bỗng mờ đi, bà vịn vào cửa cho khỏi té. Trong lòng cố xua đuổi sự
thật này. Hiểu Bạch giết người? Không thể nào có được! Họ đã lầm rồi.
Con bà không bao giờ làm việc ấy. Bà hỏi lớn:
- Nó giết ai?
- Một thanh niên tên Ngụy Như Phong.
Hiểu Đan xỉu trên tấm tatami, chỉ lắp bắp được mấy tiếng:
- Con không mong ảnh chết. Không bao giờ mong ảnh chết!
Nàng nhắm mắt, không còn biết gì nữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu Mộc Thiên đã hút tới điếu thuốc thứ mười một.
Căn phòng đầy khói Hiểu Đan ngồi chết trên cái ghế dài gần cửa sổ.
Phương Trúc ngồi bên nắm tay nàng thật chặt như để chuyền sự chịu đựng
đau khổ. Minh Viễn chấp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Mộc Thiên
rít khói thuốc thật dài. Vẻ ngượng ngùng lúc mới gặp Minh Viễn đã hết.
Bây giờ chỉ còn sự lãnh đạm và xa cách. Không có gì để nói với nhau.
Cửa phòng cứu cấp mở. Một cô y tá vội vã đi ra, Minh Viễn đứng lại, Mộc
Thiên lấy điếu thuốc khỏi miệng. Hiểu Đan run lên từng hồi. Mộc Thiên
lên tiếng:
- Có sao không cô ?
Cô y tá chẳng thèm ngoái cổ, đi thẳng. Cô trở lại mang theo bình máu.
Cánh cửa phòng khép lại. Mộc Thiên rít mạnh từng khói thuốc. Minh Viễn
tiếp tục đi đi lại lại. Phương Trúc thở dài. Bình tiếp máu đem vào phòng
cứu cấp thì chắc bệnh tình nguy ngập.
Thời gian lê thật chậm như con rùa đếm từng bước đi. Nhưng rồi trời cũng
sáng. Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ lan tràn mặt đất. Lại bắt đầu một
ngày mới. Một ngày có lắm đứa trẻ lọt lòng khóc thì cũng lắm người nằm
xuống. Ngày hôm nay tượng trưng cho sự sống hay chết ?
Cửa phòng cấp cứu mở. Vị bác sĩ mệt mỏi bước ra. Chiếc áo blouse trắng
của ông lấm tấm những máu tựa một bức tranh kinh dị, Mộc Thiên hỏi
nhanh:
- Thế nào bác sĩ ?
- Bây giờ thật khó nói. Chờ đến tối mà không có biến chứng gì thì sẽ đỡ
nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.