TÌNH BUỒN - Trang 54

trường. Con người ta mười tám mười chín tuổi đầu lo học hành thi cử. Còn
con, vui chơi một cách buông trôi. Cha hỏi con, con có nghĩ gì về tương lai
không? Con cứ tiếp tục cuộc sống ấy, không một đứa con trai nào dám lấy
con làm vợ, những bạn trai của con toàn hạng gì đâu, du đãng, hippy, con
cũng...
Nàng tiếp lời cha:
- Con cũng du đãng, hippy phải không?
Nói xong, nàng thảy miếng bánh mì ăn dở lên bàn, đứng dậy. Lòng tự ái đã
làm nàng giận đỏ cả mặt. Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt cha nàng nói
lớn:
- Bạn con toàn là du đãng hippy, cha nói rất đúng. Nhưng cái du đãng hippy
ấy nó lại tốt đối với con vì chúng là những kẻ chơi với con, biết săn sóc
con, yêu thương con, quí mến con... Ngoài chúng ra, con còn những gì? Cái
nhà này ư? Không, từ trên lầu xuống tới dưới đều trống rỗng chẳng thấy
một bóng người. Cha thì say mê với tiền, anh Phong thì nay con Ni này mai
con Ni nọ, bởi vậy, con cần phải có những người bạn ấy để có người hiểu
con. Cha chỉ nuôi con mà không hiểu gì về con cả.
Mộc Thiên rầu rầu nhìn con, ông lấy điếu thuốc khỏi miệng, vội vàng biện
hộ lập trường mình:
- Con còn đòi gì nữa? Mọi việc cha đều lo cho con tất cả, cho con những gì
con cần. Cha yêu con.
Sương Sương nói giọng run run như muốn khóc:
- Lo cho con tất cả! Cha đâu biết con cần những gì.
Nàng bắt đầu thút thít khóc, Mộc Thiên hoảng lên hỏi nhanh:
- Vậy, con cần gì cứ nói?
Nàng nhìn thẳng vào mặt cha:
- Mẹ con!
Mộc Thiên như bị mũi tên tẩm độc bắn vào tim, run lẩy bẩy, mặt trắng bệch
không nói một lời. Nhìn gương mặt thay đổi của cha nàng hoảng kinh, chỉ
còn biết cúi đầu hối hận.
Mẹ, mẹ Ở đâu, đó là câu hỏi của nàng khi còn tấm bé chưa được trả lời.
Thời ấy nàng thường quanh quẩn bên cha hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.