TÌNH BUỒN - Trang 55

- Cha ơi cha, mẹ con đâu?
Nghe con hỏi thế thì Mộc Thiên quay mặt nơi khác, đáp gọn hai tiếng:
- Chết rồi!
Tuy nhiên linh tính cho nàng biết rằng mẹ nàng còn sống. Mẹ, mẹ Ở đâu.
Nàng dùng ngón tay vẽ lên bàn chậm rãi nói:
- Con mong muốn có được một người mẹ kính yêu. Nếu thật sự mẹ con đã
chết thì chỉ cần một tấm hình treo trên tường nhà cũng đủ lắm rồi. Con chỉ
cần nhìn tấm hình ấy để nói những gì bí ẩn trong lòng con.
Giọng nàng buồn thảm. Sự đau khổ lâu ngày trong tiềm thức, bây giờ nàng
đã tự mình khơi dậy. Nước mắt ràn rụa trên mi, nàng tiếp tục nói:
- Có nhiều việc mà người con gái chỉ nói được với mẹ không thể nói với
chạ Giá như có mẹ, chắc con sẽ ngoan nhiều. Con sẽ làm những gì mà mẹ
con muốn.
Nước mắt nàng chảy dài xuống má. Không cầm lòng được, nàng khóc òa
rồi quay mặt chạy ra ngoài.
Mộc Thiên vẫn ngồi bất động. Ông nghe tiếng chân chạy của Sương
Sương, sau đó là tiếng nổ máy xe và tiếng départ. Lời nói của Sương Sương
đưa ông trở về với dĩ vãng. Bao kỷ niệm của thời ấy bắt đầu sống lại như
một dòng nước lũ đang dồn dập chảy trong lòng. Đầu óc choáng váng, mồ
hôi toát ra ướt cả áo.
ông đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn để lên lầu bằng những bước chân nặng
nề. Trong khi đó, Như Phong từ trên lầu chạy xuống, vừa trông thấy sắc
mặt biến đổi của dượng liền hỏi:
- Thưa dượng sao vậy, bệnh phải không?
Mộc Thiên mệt mỏi đáp:
- Không sao đâu cháu, dượng chỉ hơi chóng mặt thôi. Cháu hãy gọi điện
thoại đến ông giám đốc họ Nguyện nói rằng hôm nay dượng không đến sở
được.
- Dạ, nhưng... nhưng dượng có cần mời bác sĩ không ạ?
Mộc Thiên xua tay, đi thẳng lên lầu:
- Không cần, cháu nhớ dặn là không một ai được đến phá rối dượng nhé.
Dượng cần yên tĩnh để nằm nghỉ một tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.