TÌNH BUỒN - Trang 56

Dù không mấy hiểu ẩn tình ấy, chàng cũng đành vâng lệnh xuống lầu. Ngồi
vào bàn ăn, chàng vừa cầm bánh bao ăn, vừa nghe con Kim nói nhỏ:
- Ông giận cô đó.
Con Kim khoảng mười bảy tuổi, nước da khá nõn nà, dễ thương, chỉ tiếc
một điều là hai cái răng cửa bằng vàng mỗi lần cười tóe cả lửa. Như Phong
hỏi:
- Tại sao vậy?
- Ông la cô, cô khóc.
Chàng giật mình, Mộc Thiên mà la con, và Sương Sương khóc là một điều
kỳ lạ, con Kim nói tiếp:
- Không biết tại sao, tôi chỉ nghe cô nói nhớ mẹ lắm.
- Cô đâu rồi có đi học không?
Con Kim lắc đầu:
- Cô lái xe đi rồi, không mang theo sách vở.
Như Phong nhíu mày suy nghĩ. Chàng cố tìm ra nguyên nhân xích mích của
cha con nhà họ Hà, nhưng chỉ hoài công. Chàng ăn vội cho xong, lấy xe
gắn máy đến sở. Thường ngày chàng đi làm cùng Mộc Thiên bằng xe hơi,
mỗi khi đi một mình thì bằng gắn máy.
Chàng chạy xe về hướng con đường Hoành Dương giữa lúc đông nghẹt cả
học sinh và công chức. Xe cộ nối đuôi nhau tranh giành từng bước. Tiếng
còi inh ỏi. Chàng băng qua con đường cạnh nhà ga rồi đến trạm xe buýt.
Đám người chờ xe đứng dọc theo con đường thành một hàng dài. Bỗng
dưng chàng có linh tính trong đám đông ấy có điều gì liền quay xe lại thì
bắt gặp đôi mắt quen quen lén lút nhìn chàng. Như Phong sực nhớ đó là
con bé đã gặp hôm sinh nhật nhà họ Nguyện. Sự vui mừng khôn xiết bừng
dậy trong lòng chàng, chẳng khác nào nhặt được một hột xoàn đã bị đánh
mất lâu ngày trong đống rác. Cô ta đang đứng bên mấy người bạn học chờ
xe. Dáng người tuy mảnh khảnh nhưng duyên dáng và dễ thương lạ, chỉ cần
cái miệng nói tía lia của nàng cũng đủ làm nổi bật giữa đám đông rồi. Từ
ngày gặp nhau đến nay thấm thoát một tháng trôi quạ Sự quên lãng vì sao
lạc ấy đã làm chàng hối tiếc, nên vội đến đậu xe bên Hiểu Đan vui vẻ chào:
- Chào cô Hiểu Đan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.